Khu Căn Cứ Thần Long. Tuyết bị trói bằng bốn dây xích treo lơ lửng trên không trung, cô ta sợ vã cả mồ hôi, mặt mày cũng xanh lét, không nghĩ có ngày mình bị đối xử như tù nhân thế này. Cô ta nhìn người đàn ông ngồi trên ghế cách mình không xa, rơm rớm nước mắt: “Anh Vương, sao anh có thể đối xử với em như vậy, em đã làm gì sai chứ, anh mau thả em xuống đi mà, em sợ lắm.” Đối với nước mắt của Tuyết Lê Vương chỉ cảm thấy chán ghét lại nói: “Cái sai của cô là dám đụng vào thiếu phu nhân.” “Em không có, em nói rồi, là cô ta vu khống em, anh phải tin em chứ, chúng ta thân quen bao nhiêu năm anh lại không tin em mà tin cô ta sao?” Tuyết phản bác kịch liệt. “Thế thì cô nói xem vết thương của thiếu phu nhân làm sao lại trở nên nặng hơn?” Lê Vương bắt đầu màn chất vấn. Tuyết chột dạ lại nói: “Là Trịnh Lan Hương tự làm, em đang băng bó cho cô ta thì đột nhiên cô ta nổi điên nổi khùng đánh em, em, em chỉ là tự vệ một chút thôi.” “Tự vệ, cô nói xem mình tự vệ thế nào?” Lê Vương bắt chéo chân tay chống cằm nhìn cô ta hỏi. “Lúc đó cô ta tát em một cái em liền vô ý đá trúng vết thương của cô ta thôi.” Lời nói của Tuyết nửa phần thật nửa phần giả. Lúc đó Tuyết vốn dĩ muốn siết Đỗ Lan Hương thêm một lần nữa thì cô lại đột nhiên bật dậy tát cô ta một bạt tai, Tuyết tức giận cố tình đá vào bên đùi đang bị thương của cô, Đỗ Lan Hương chịu đau rơi vào thế yếu, Tuyết đắc ý định tát trả cô một cái nhưng không ngờ Đỗ Lan Hương lại nổi cơn phẫn nộ đạp vào bụng cô ta còn ném thẳng người ra ngoài. “Vô ý hay là cố ý? Tôi cho cô một cơ hội nói thật nếu không cô đừng trách tôi không thương tiếc phụ nữ.” Lê Vương vừa đe dọa vừa nhắc nhở. “Anh không tin em sao, em nói thật mà, sự tình chính là như vậy, anh không biết cô ta đáng sợ thế nào đâu, xém chút nữa cô ta còn giết em đó.” Tuyết vẫn một mực không chịu khai thật, cho mình là kẻ vô tội đáng thương. “Tốt thôi, nếu cô đã không nói thật tôi đành phải đưa bằng chứng ra vậy.” Lê Vương cười nhạt. “Bằng, bằng chứng gì cơ.” Không thể phủ nhận Tuyết bắt đầu hoảng loạn, cô ta không tin Lê Vương lấy được bằng chứng gì, trong phòng chỉ có cô ta và Trịnh Lan Hương, cô ta không nhận chỉ bằng lời nói của Trịnh Lan Hương cũng vô ích, còn bên ngoài chắc chắn sẽ không nghe được bên trong nói gì, nên chung quy Tuyết không hề sợ điều này, chỉ là cơ hơi chột dạ mà thôi. Lê Vương nhìn sắc mặt của cô ta nhếch môi nói: “Có một điều chắc cô không để ý, trong phòng của Thần Vũ có gắn camera.” “Cái, cái gì, ca…camera, không thể nào, phòng ngủ làm sao lại gắn camera, anh, anh nói dối.” Tuyết bắt đầu sợ hãi, tính toán trong lòng sụp đổ, nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện có camera. “Không tin phải không, nếu không tin tôi đưa đoạn camera cô hành hạ thiếu phu nhân ra, đến lúc đó xem cô còn có thể nói gì.” “Anh Vương, em. em…” Tuyết chảy mồ hôi ròng ròng, lần này lại không có lời nào để nói, nếu quả thật có camera cô ta làm sao chối đây? Thấy Tuyết cắn môi rơi vào thế bí, Lê Vương tiếp tục ép sát: “Thế nào? Đã chịu nhận tội chưa?” “Em, em… oa oa oa…” Tuyết đột nhiên bật khóc thảm thiết. Lê Vương nhíu mày không thích nhìn cảnh này nên nói: “Cô ở đây mà suy nghĩ nên giải thích thế nào với Thần Vũ đi.” Dứt lời hắn toan đứng dậy Tuyết lại vội vàng lên tiếng: “Anh Vương, cứu em, xin anh đấy.” Lời kêu cứu của Tuyết chả đả động gì đến Lê Vương, hắn chỉ hỏi: “Tại sao lại động đến thiếu phu nhân, làm vậy có ích gì cho cô.” “Anh cũng biết chị Minh thích thiếu chủ, nếu không phải vì Trịnh Lan Hương thì bọn họ đã thành chín quả rồi, làm sao có chuyện chị Minh đau lòng phải rời khỏi nước, tất cả là do cô ta.” Tuyết vừa khóc vừa nói, trong lòng đầy oán hận. Lê Vương coi như đã hiểu nguyên nhân, hắn xoay xoay cổ tay nói: “Cô không biết chuyện bên trong thì đừng có đổ oan cho người khác.” “Đổ oan, ý anh là sao chứ, lẽ nào không phải do cô ta?” Tuyết không tin hỏi lại, trong lòng cô ta từ trước đến nay luôn khẳng định Lan Hương là nguyên cớ khiến tình cảm của chị tan vỡ, nên nỗi oán hận này đã có từ trước. “Hương Tuyết, nếu cô thật sự muốn biết thì đi hỏi chị mình đi nhưng trước đó cô phải trả giá cho những gì mình làm.” Lê Vương để lại một câu rồi bước đi, mặc kệ cô nàng gào thét đằng sau. ………. Nằm viện hai ngày Đỗ Lan Hương đề nghị Tống Thần Vũ về nhà, dẫu sao ở trong bệnh viện cũng chỉ nằm rồi chờ thay băng, chuyện này về nhà làm cũng được, hơn nữa ở nhà sẽ thoải mái hơn trong bệnh viện cũng toàn mùi thuốc sát trùng. Tống Thần Vũ nghe đề nghị của cô trước tiên đi hỏi bác sĩ, được ông ta cho phép mới làm thủ tục xuất viện. Chiếc xe Lamborghini vừa dừng trước cổng biệt thự thì đúng lúc một chiếc xe Roll royce khác cùng lúc đi đến, người bước xuống xe là một cô gái mặc quần jean áo da, để tóc ngắn được nhuộm màu vàng. Cô ta đứng nhìn Tống Thần Vũ và Đỗ Lan Hương lần lượt xuống xe, thế nhưng ánh mắt lại chỉ rơi vào người Tống Thần Vũ. Mấy năm không gặp anh vẫn không có gì thay đổi, chỉ khác người bên cạnh anh không phải là cô mà thôi. Tâm tình của cô bỗng chốc phức tạp, có chua xót có tiếc nuối, nếu năm đấy cô không làm ra chuyện đó thì mọi chuyện sẽ thế nào? Người bên cạnh anh có phải là cô không? Đỗ Lan Hương vừa xuống xe đã nhìn thấy cảnh người phụ nữ lạ nhìn chăm chăm vào chồng mình, chưa kể còn nhìn với ánh mắt quyến luyến. Chậc chậc, đây là chuyện gì? Không phải tình cũ gặp lại đó chứ? Cô nhìn sang Tống Thần Vũ, lại thấy sắc mặt anh như thường không có gì thay đổi, cũng không hiểu anh đang nghĩ gì. Cô gái kia lại từng bước đi về phía Tống Thần Vũ khó khăn mở lời: “Thần Vũ…” “Cô đến đây làm gì?” Sắc mặt của anh đanh lại, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì. “Em đến vì chuyện của Hương Tuyết, con bé không hiểu chuyện giữa chúng ta nên đã làm tổn thương đến vợ anh, em thay con bé xin lỗi anh và cô ấy, anh có thể nào tha cho con bé một lần không?” Cô gái tha thiết nhìn anh, lại nói người này không ai khác chính là Hương Minh. Hai ngày nay cô luôn túc trực ở bệnh viện không biết chuyện gì xảy ra, lúc trở về không thấy Hương Tuyết đâu thì Lê Vương lại gọi điện đến nói cho cô tình hình của Hương Tuyết. Cô biết người có quyền tha cho con bé chỉ có mình Tống Thần Vũ nên đã gấp gáp đến đây tìm anh. Không ngờ Tống Thần Vũ lại nói: “Muốn tha, vậy hỏi cô ấy.” Cả hai người phụ nữ đều sững sờ với câu nói của anh, Đỗ Lan Hương không nhịn được lên tiếng: “Sao lại hỏi tôi?” “Cô ta làm em bị thương, tôi cho em toàn quyền quyết định mạng sống của cô ta.” Tống Thần Vũ dõng dạc nói. Đỗ Lan Hương đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, lại nói: “Mạng sống của một người tôi không có quyền quyết định, anh muốn làm gì thì tùy tôi không can thiệp.” “Vậy thì theo lệ mà làm.” Tống Thần Vũ cuối cùng nói một câu. “Thần vũ, xin anh, nể tình cũ tha cho Hương Tuyết được không? Em về nhà nhất định sẽ bảo ban con bé đàng hoàng không để nó gây chuyện nữa.” Hương Minh vì em gái cầu xin. “Từ trước đến nay Tống Thần Vũ tôi không phải là người biết nể tình cũ, cô ta đã làm gì với vợ tôi thì phải trả đủ như vậy.” Tống Thần Vũ lạnh nhạt nói một câu, sau đó cùng Đỗ Lan Hương đi vào bên trong. Hương Minh không nghĩ thái độ của anh lại là như vậy, hai mắt cô phiếm hồng lại nín nhịn, cô chuyển mục tiêu sang Đỗ Lan Hương nói: “Thiếu phu nhân, tôi biết em gái tôi đã làm chuyện có lỗi với cô nhưng em ấy chỉ nhất thời nông nỗi thôi, xin cô nói với Thần Vũ tha cho em ấy được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]