“Kẻ nào?” Chu Thượng vừa quay đầu Đỗ Lan Hương cũng chợt dừng bước, cô tính đánh bất ngờ nhưng xem ra ông trời không phù hộ.
Khi nhìn rõ đối phương là ai Chu Thượng có chút kinh ngạc lại lạnh giọng nói: “Thiếu phu nhân, hóa ra là cô, làm thế nào cô có thể ra được đây?”
Đỗ Lan Hương nhìn họng súng trước mặt không lạnh không nhạt nói: “Quản gia này, trước tiên ông có thể hạ súng xuống rồi nói chuyện không?”
“Thiếu phu nhân nghĩ thật đơn giản, nếu cô đã có mặt ở đây rồi thì tôi không cần phải tốn công nữa.” Quản gia nhe răng nói.
“Ông nói vậy là có ý gì? Muốn giết tôi sao?” Đỗ Lan Hương nhìn ông ta cảnh giác.
Khuôn mặt của quản gia trở nên hung tợn: “Cô nói đúng rồi đấy, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cô và con sói này, không, là thiếu gia thân yêu của chúng ta mới đúng.”
Đỗ Lan Hương chưa hiểu hết ý tứ của ông ta cô lại nói: “Ông giết tôi Tống Thần Vũ đồng ý chưa?”
“Ha ha ha, tôi cần gì cậu ta phải đồng ý, không lâu nữa thôi căn biệt thự sẽ đổi chủ, mà tôi chính là chủ nhân của nó, tôi làm cái gì không cần phải nghe lệnh của ai.” Chu Thượng cười đắc ý.
Cả Đỗ Lan Hương và con sói phía sau Chu Thượng nghe ông ta nói đều bắt đầu rét lạnh, con sói toàn thân máu me, sức lực cũng cạn kiệt nhưng lại đang cố chống đỡ, nó khẽ hầm hừ trong cổ họng, đôi mắt màu xanh trở nên hung tợn, nhân lúc Chu Thượng mất cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thay-doi-cua-thieu-gia-soi-trang/834911/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.