“Yếu kém chính là yếu kém, trong vòng một tiếng tôi có thể kiếm ra số tiền đó, cô lại phải tận ba năm, không yếu kém thì là gì?” Giọng điệu của Tống Thần Vũ khiêu khích rõ rệt.
Đỗ Lan Hương nghe mà tức anh ách: “Anh đang chứng tỏ thực lực với tôi sao? Vâng, thưa đại thiếu gia, năng lực của tôi không bằng anh, cố gắng vắt kiệt sức ba năm mới có thể kiếm ra số tiền này, không như ai kia trong vòng một nốt nhạc đã kiếm ra trăm tỷ, tôi thừa nhận mình yếu kém, được chưa? Tóm lại một câu thôi, anh có đồng ý cho tôi mượn không?”
Sao cũng được, cô không muốn phân cao thấp với tên này, mục đích của cô là mượn được tiền thôi.
Tống Thần Vũ suy tính trong đầu lại nói: “Tống Gia đang đàm phán một dự án mười tỷ đô, nếu như cô có thể thành công ký bản hợp đồng này số tiền ba tỷ coi như thù lao của cô.”
“Cái gì? Anh muốn tôi đàm phán chuyện làm ăn cho anh? Này, anh có nhầm hay không, tôi không rành về kinh doanh làm sao có thế chứ?” Đỗ Lan Hương thở phì phò nhìn anh, người đàn ông này không muốn cho cô mượn tiền nên làm khó cô đây mà, đáng ghét thật.
“Tôi đã ra điều kiện, có làm hay không là tùy cô tôi cũng đâu ép cô.” Tống Thần Vũ nhàn nhạt nói, hai mắt khẽ híp, anh muốn xem người phụ này sẽ làm thế nào.
“Anh…” Đỗ Lan Hương nghiến răng, sau đó lâm vào suy tư, cô không phải dân kinh doanh bảo cô đi đàm phán không đàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thay-doi-cua-thieu-gia-soi-trang/834877/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.