Tống Linh Chi còn chưa hiểu chuyện gì, cô ta thấy hai vệ sĩ không buông tha cho Đỗ Lan Hương thì vô cùng vui mừng.
“Cô còn nói gì nữa, mau đi theo người ta thôi, đừng mong anh Vũ cứu cô.” Tống Linh Chi đắc ý, có niềm tin anh họ mình sẽ không vì cô ta mà ra mặt giúp đỡ.
Đỗ Lan Hương lười nói với người này cô kiên quyết nói: “Tôi sẽ không đi với bọn họ.”
“Hừ, cô có bản lĩnh đó sao?” Tống Linh Chi khinh bỉ, sau đó lại nói hai tên vệ sĩ: “Này, các người còn làm gì nữa mau bắt cô ta đi.”
Hai vệ sĩ nghe vậy tiến về phía Đỗ Lan Hương nhưng chưa kịp qua một giọng nói âm trầm vang: “Người của tôi, kẻ nào dám đụng?”
Hai vệ sĩ dừng bước, Tống Linh Chi kinh ngạc mà Đỗ Lan Hương cũng sững sờ, cô đã không trông chờ gì vào người đàn ông này rồi vậy mà anh bất thình lình lại lên tiếng, thế này đại biểu cho cái gì? Anh ta đang bảo vệ cô sao?
Hừm! Điều này có vẻ không thực tế lắm, cô không tin.
“Anh, anh đang làm cái gì? Cô ta rõ ràng hại người…” Tống Linh Chi không phục lên tiếng lại nhận ngay ánh mắt của Tống Thần Vũ, lại rụt rè đứng qua một bên.
Tống Linh Chi trời không sợ đất không sợ, cả ba mẹ cũng không sợ chỉ sợ người anh họ này của cô ta, cho nên chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến cô ta run rẩy.
Tống Thần Vũ trước nay không phải là người nói nhiều, anh chỉ nói duy nhất một lần sau đó ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thay-doi-cua-thieu-gia-soi-trang/834836/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.