Đỗ Lan Hương không biết người bên ngoài gọi ai nhưng cái tên Trịnh Lan Hương này nghe có vẻ quen quen, không hẳn là vì cùng tên với cô mà là cô nhớ mang máng đã nghe ở đâu rồi.
Lúc này cửa phòng cũng bị người mở ra, bước vào là một cô gái trẻ tuổi tầm mười tám, hai mười, trên người mặc một bộ váy của người hầu như trong phim ảnh.
Đỗ Lan Hương sững sờ tại chỗ, mà người kia lại nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện chí, đã vậy còn xì cười một tiếng: “Đáng đời, muốn làm thiếu phu nhân nhà họ Tống sao, còn không xem lại mình, xấu xí không ai nhìn nổi mà, còn đứng đó làm gì, mau ra ngoài làm việc đi chứ.”
Giọng nói của cô gái mang tính ra lệnh, Đỗ Lan Hương còn ù ù cạc cạc nên gặp được người liền hỏi: “Này cô, cho tôi hỏi một chút, đây rốt cuộc là đâu? Tôi là ai?”
“Cái gì đây? Hôm nay tiện nhân cô lại muốn giở trò gì? Không biết mình là ai, ở đâu hả? Nực cười chưa kìa, đừng có mà diễn kịch với tôi, nhanh chóng ra ngoài làm việc đi. hừ.” Cô gái hừ lạnh một tiếng.
Đỗ Lan Hương cảm thấy mình có chút oan uổng, cô thật sự không biết mình là ai nhưng xem ra người ta chỉ nghĩ cô đóng kịch.
Cũng phải, có ai lại không biết bản thân mình là ai chứ? Câu hỏi của cô trong mắt người ta đúng là ngớ ngẩn. Thế nhưng cô cần phải biết mình là ai, cho nên mặc kệ đối phương nghĩ gì cô vẫn phải hỏi.
“Đầu óc tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thay-doi-cua-thieu-gia-soi-trang/834809/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.