Anh nhớ cảm giác ấy , hai người đã cùng chơi đùa với nhau , những tiếng cười của tuổi trẻ khi ấy hồn nhiên vô tư .
Phải chăng cũng chỉ là " Đã Từng " ...
[...]
Trường đại học tư nhân .
Phó Tử Hiên ngồi trong lớp lơ lãng nhìn ra ngoài , những làn gió bay bay với lá vàng khẽ rơi .
" Hiên ! " Du Khả Uyên đứng trước cửa lớp mỉm cười vẫy tay gọi anh . Mọi người trong lớp tiếp tục làm việc riêng của mình . Không một ai lấy làm lạ , Phó Tử Hiên là con rùa vàng , ai mà chẳng muốn bắt !
Không quan tâm cô có đau không , Phó Tử Hiên dùng hết sức cầm cổ tay cô ta kéo đến hành lang .
" Khi nãy Ngôn Ngôn mời em đến sinh nhật em ấy vào ngày mai . Còn gọi em là chị dâu nữa ! "
Phó Tử Hiên khựng lại , Du Khả Uyên ngại ngùng nhìn anh cười trông rất khả ái nhưng anh lại cảm thấy hết sức giả tạo .
Trên người Phó Tử Hiên tỏa ra nộ khí , lạnh giọng :" Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi ! "
Dứt lời , anh lạnh lùng rời đi . Không nói lời " kết thúc '' chỉ đơn giản là chưa hề bắt đầu . Đối vơi anh , Du Khả Uyên đơn giản là một dụng cụ để anh khêu khích Hạ Tử Ngôn .
Nhìn bóng lưng dần khuất dần của anh , cô nhếch miệng cười . Vị trí Phó phu nhân này , Du Khả Uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thanh-mai-truc-ma-cua-cau-chu-phuc-hac/2968499/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.