Một cánh cửa , hai con người , hai trái tim đều đang rỉ máu . Nước mắt chảy thành sông , máu làm nhiễm đỏ khăn tay trắng . Nước mắt đã khô , máu đã cạn , trái tim đã chết ...
Trái tim anh đau vì em , em đâu hay ...
Trái tim em đau vì anh , anh đâu ngờ ...
[...]
Cả một buổi sáng , cô tự nhốt mình trong phòng . Khác với không khí ấm áp ngoài trời , trái tim cô lạnh giá , âm u .
" Có lẽ em yêu anh nhiều quá , nên là em chẳng dám buông ra ... "
Dòng nhạc chuông điện thoại vang lên , nhìn tên trên danh bạ mà lòng cô chua xót .
" Alo "
Trịnh Vũ Kình nhíu mày :" Giọng cậu sao thế ? "
Lúc này cô mới phát hiện giọng mình lạc đi , làm bộ như không có chuyện gì :" Tớ bị cảm . "
Trịnh Vũ Kình trầm mặc mấy giây , tiếng cười và giọng nói ấm áp truyền tới :" Có lẽ tuần sau tớ sẽ ra nước ngoài để học tiếp năm nhất đại học , chuyên ngành của mình . Cậu có thể suy nghĩ có nên đi hay không . "
" Tớ đi ! "
Không chừng chừ suy nghĩ Hạ Tử Ngôn liền đồng ý ngay , kết thúc cuộc gọi , cô mệt mỏi nằm trên giường .
Lúc tỉnh dậy đã xế chiều , Hạ Tử Ngôn đi xuống lầu . Dì Lan đã chuẩn bị cơm tối , cô đi tới ngồi xuống bên cạnh ba .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thanh-mai-truc-ma-cua-cau-chu-phuc-hac/2968493/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.