Vẫn như thường ngày , Bạch Tiểu Mễ làm thức ăn sáng liền chạy lên lầu gọi " ông chủ " dậy . Cô dùng tóc của mình bỏ vào lỗ tay anh thì bị anh ôm chặt như một con thú nhồi bông
" Ngủ với anh chút nữa . "
Giọng nói ấm áp này đã khóa cô ở bên anh ba năm trời . Bạch Tiểu Mễ dùng gối đánh thật mạnh vào mặt anh :" Dậy ! "
Hừ .
Lãnh Thiên Vũ mỉm cười với lấy gối đánh lại cô , vậy là cuộc chiến lại bắt đầu .
Hai người ăn sáng xong anh liền chở cô lên thành phố , bảo là thu tiền nhà nhưng đâu phải cuối tháng . Anh dẫn cô vào một căn nhà , con đường này rất quen nhưng cô lại không nghĩ ra đây là đâu .
Nghĩ mãi mới biết chạy lên một chút là tới nhà Hạ Tử Ngôn .
Vừa bước vào cửa , cô liền bật cười . Sân vườn toàn là những sỏi đá nhỏ ghép lại như căn nhà ở thôn . Cánh cửa mở ra , một căn nhà rất rộng nhưng lại được trang trí rất ấm áp , rất đẹp , rất hoàn mỹ .
Cô chạy lên phòng , tròng mắt cũng sắp lòi ra , rất đẹp a ! Nhưng sao lại rất nhỏ nhỉ y như phòng công chúa ?
" Đây là phòng của con gái nhỏ chúng ta . "
Lãnh Thiên Vũ từ ngoài ôm lấy cô .
Con gái nhỏ ? Chúng ta ?
Bạch Tiểu Mễ mỉm cười ngọt ngào , anh nắm tay cô tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thanh-mai-truc-ma-cua-cau-chu-phuc-hac/2968428/chuong-42.html