Chương 135
Tô Nhược Hân cau mày, điều này khá khó làm.
Bởi bây giờ cô cũng không thể rời khỏi miếng ngọc này.
Nó có thể phục hồi cơ thể cô.
Thế nhưng, dù sao đây cũng là miếng ngọc của Hạ Thiên Tường, đã chiếm lấy miếng ngọc của anh, lại còn khiến anh ngủ không ngon giấc, điều này dường như không hay ho lắm.
Hạ Thiên Tường nhìn thấy vẻ lưỡng lự trong đáy mắt cô, sau đó lại nhìn lên miếng ngọc của mình trên cánh tay cô, lập tức hiểu ra: “Cô cũng giống tôi, đều không thể rời khỏi miếng ngọc?”
“Cũng… cũng hơi đúng.” Mặc dù Tô Nhược Hân không muốn thừa nhận, nhưng nếu không thừa nhận, sau này Hạ Thiên Tường không cho cô mượn thì phải làm sao? Cô vẫn nên tỏ ra yếu thế, sau đó thừa nhận, có như vậy sau này mới dễ mượn.
Nghe đến đây, cặp lông mày vốn u ám của Hạ Thiên Tường lập tức dãn ra, vui vẻ hẳn: “Thế thì tiết kiệm một căn phòng, tiết kiệm một chiếc giường, cùng nhau…”
Hạ Thiên Tường còn chưa nói xong chữ “ngủ”, Tô Nhược Hân đã đưa tay ra che miệng anh lại: “Tôi thèm vào ngủ với anh, Hạ Thiên Tường, tốt xấu gì tôi cũng cứu anh một mạng, anh cũng nên tôn trọng người có ơn với mình chứ, hiểu chưa hả?”
“…” Hạ Thiên Tường không hề cảm thấy, việc ngủ với Tô Nhược Hân là không tôn trọng cô. Chỉ có điều, lúc này không tiện để nói những lời này. Anh không thích nhìn thấy Tô Nhược Hân đỏ mắt, như vậy anh rất đau lòng.
Đôi mắt đen nháy của Tô Nhược Hân đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/358844/chuong-135.html