Lúc này Tô Nhược Hân mới nhận ra rằng cô và ba người lớn này nói chuyện không né tránh Chúc Hứa là không đúng, thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé một cái, nói: “Mẹ em ngủ rồi, gần đây chị ấy quá mệt mỏi, cứ để chị ấy ngủ thêm một lát, chị Tô ở cùng em được không?” 
“Vậy sao, mỗi ngày chị Tô đều phải ở cùng em đó, em thích chị Tô nhất.” 
“Không…” Hạ Thiên Tường vô thức lên tiếng phản đối. 
“Hạ Thiên Tường, anh im miệng.” Hạ Thiên Tường vừa thốt ra một chữ “không”, Tô Nhược Hân đã biết tiếp theo người này muốn nói gì, chỉ có thể là “không cho phép” mà thôi: “Tìm giúp tôi một căn hộ cho thuê, tôi sẽ trả tiền thuê.” 
“Được.” Bị cắt ngang một lần, lần này Hạ Thiên Tường trả lời “vô cùng ngoan ngoãn”. 
“Tô Nhược Hân, trong tay dì có sẵn căn hộ, giao cho cháu đấy, không cần trả tiền thuê, ở miễn phí, cháu muốn ở bao lâu cũng được.” 
“Nhóc con, trong tay bác cũng có căn hộ cao cấp, chỉ cần xách đồ vào ở, chờ sau khi cháu vào ở thiếu cái gì bác lập tức cho người mua thêm cái đó, bác sẽ còn mời người giúp việc chăm sóc ăn uống ngủ nghỉ cho cậu bé này, tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc học lớp mười hai của cháu.” Lương Viễn cũng không để bị rớt lại đằng sau, tranh giành cùng Tăng Hiểu Khê. 
Tô Nhược Hân nhìn Tăng Hiểu Khê rồi lại nhìn Lương Viễn, cuối cùng nói: “Cháu muốn thuê một căn hộ gần Trường trung học Khải Mỹ.” 
“Tôi có, bây giờ có thể vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/358822/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.