Anh không nói gì.
Nhưng anh lạnh lùng cao quý đứng đó khiến cho người đang lao tới không tự chủ được dừng bước, không ai dám động vào anh.
Đám người đó không dám động đến Hạ Thiên Tường, nhưng lại ra tay với người Tăng Hiểu Khê dẫn đến, nhất thời hiện trường có hơi hỗn loạn.
Sau đó, một người bước ra từ trong đám đông.
Khi Tô Nhược Hân nhìn thấy người đó, cơ thể khẽ run lên.
Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói với người đang đằng đằng sát khí bước đến: “Ai muốn động đến Tô Nhược Hân thì phải qua được ải của tôi trước.”
“Hạ Thiên Tường, cô ta hại chết em gái tôi, giết người đền mạng, nếu anh tránh ra thì tôi nể mặt anh, nếu anh không tránh, đừng trách tôi ra tay, Chúc Cương tôi chắc chắn phải trả thù cho em gái.”
“Không tránh.” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại lạnh lùng nói ra hai chữ này, anh vẫn điềm tĩnh đứng trước mặt Tô Nhược Hân như là thần hộ vệ của cô.
Càng ngày càng có nhiều người, mà bên phía Tô Nhược Hân chỉ có cô, Hạ Thiên Tường, Tăng Hiểu Khê và mấy người bà ta dẫn đến, chẳng mấy chốc họ đã bị bao vây trong góc.
Thấy Chúc Cương mặt mũi đỏ bừng, xắn tay áo chuẩn bị sẵn sàng, Tô Nhược Hân nắm lại tay Hạ Thiên Tường, khẽ nói: “Để tôi nói chuyện với anh ta.”
“Không được.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn Chúc Cương, từ khi Chúc Cương nói ra thân phận của mình, anh đã biết người này nguy hiểm với Tô Nhược Hân nhường nào.
Tô Nhược Hân không nói nên lời.
Thấy Chúc Cương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/358816/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.