Tô Nhược Hân vui vẻ nhận lấy ngọc: “Tôi lên lầu đây.”
Sau đó chọn một tầng lầu an toàn một chút.
Đi một vòng biệt thự, Tô Nhược Hân cảm thấy tầng ba là an toàn nhất.
Vì tầng ba còn có một cánh cửa, sau khi đi lên, cô bèn khoá cánh cửa tầng ba kia lại, Hạ Thiên Tường cũng không thể đi lên được nữa.
“Hạ Thiên Tường, tôi nghỉ ngơi đây.” Gần đây cô đã khoẻ hơn nhiều, có lẽ sẽ có thể nhanh chóng trở lại bình thường.
Trước đó thật sự yếu đến mức cô cũng thấy khinh thường bản thân.
“Được.” Hạ Thiên Tường bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, anh gật đầu.
Cô nhóc không tiếp tục làm ầm ĩ với anh là được.
Nhưng khi thấy Hạ Thiên Tường đang dọn dẹp bàn ăn, Tô Nhược Hân mới cảm thấy cô hơi quá đáng, không nấu ăn thì thôi, thậm chí còn không dọn dẹp rửa bát, để cho một Tổng Giám đốc bá đạo làm, thật sự hơi quá đáng.
“Hạ Thiên Tường, anh đi ngồi sofa lướt điện thoại đi, việc dọn dẹp cứ để tôi làm là được.” Hai người phân công công việc như thế mới công bằng.
Cô không phải nhà tư bản, không thể cứ đày đọa anh được.
“Được.” Hạ Thiên Tường cười dịu dàng, cất tiếng đồng ý.
Sau đó, anh thật sự ngồi xuống sofa, để cho Tô Nhược Hân dọn dẹp bàn ăn.
Tô Nhược Hân nhanh chóng dọn dẹp, lúc trước ở nhà họ Tô, cô thường xuyên phải làm những việc thế này.
Trần Ngọc Thích thích nhìn cô lam việc nhà, cho nên mỗi lần tan học về nhà hoàn toàn không được nghỉ ngơi, mà trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/358812/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.