Phương Tấn lại nhìn điện thoại, hận không thể trực tiếp xóa bỏ người dùng chung đó. 
Nhưng anh ta không dám. 
Vội vàng tiến lên: “Cô Tô, cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.” 
Tô Nhược Hân liếc nhìn chiếc xe đằng sau Phương Tấn: “Anh ấy thật sự không có ở đó?” Dương Mỹ Lan từng nói, trước khi có quần áo mới thì sẽ không gặp Hạ Thiên Tường, thế nên, cô không định để Hạ Thiên Tường và Mỹ Lan gặp nhau trước. 
Đã nói là một giờ chiều, thì là một giờ chiều. 
“Cậu Hạ đi họp rồi.” Nếu như không phải họp, Hạ Thiên Tường chắc chắn sẽ đích thân đến đưa đón Tô Nhược Hân. 
Vừa nghĩ đến đây, Phương Tấn đã cảm thấy đau đầu. 
Đường đường là cậu Hạ, mà cũng có lúc bằng lòng làm tài xế cho người khác, còn vui vẻ chịu đựng, hận không thể lúc nào cũng làm tài xế cho Tô Nhược Hân. 
Tô Nhược Hân lúc này mới nói địa chỉ trung tâm thương mại, gật đầu: “Đi thôi.” 
Cô đến muộn, để Dương Mỹ Lan đợi lâu thì không hay. 
Hơn nữa, Hạ Thiên Tường đang họp, bây giờ Phương Tấn rất nhàn rỗi, tìm việc cho anh ta làm thì sẽ tốt hơn cứ xem điện thoại mãi, cô cũng coi như là gián tiếp bảo vệ đôi mắt giúp cho Phương Tấn. 
Ở cửa bên của trung tâm thương mại, Tô Nhược Hân vừa xuống xe đã nhìn thấy Dương Mỹ Lan ngồi trên xích đu, lướt điện thoại đợi cô, cũng may là có Phương Tấn đưa cô đi, cô chỉ mất mười phút là đã đến nơi rồi. 
“Mỹ Lan, đi thôi.” 
Gia cảnh nhà Mỹ Lan khá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/358806/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.