"Mình có việc hẹn người ta lúc bảy giờ, bây giờ không đến kịp nên mình phải gọi điện báo cho người ta." 
"Không được, ai mà biết có phải cậu gọi điện thoại cho cứu binh không chứ, không được gọi." 
"Đúng đó, không được gọi." Một học sinh kém nào đó hùa theo. 
Bạn học khác lại nói: “Mình thấy Tô Nhược Hân không phải loại người đó, mình không tin là cậu ấy sẽ trộm đồ." 
"Mình cũng không tin. Lần trước mình vô tình làm rơi đồ ở tiệm thịt hầm ngoài trường ấy, là cậu ấy nhặt được và trả lại cho mình. Cậu ấy có phải là người ham của rẻ đâu." 
Nhưng mà Triệu Giai Linh đã báo cảnh sát rồi. 
Tô Nhược Hân thấy Triệu Giai Linh báo cảnh sát thì nhớ đến chuyện đêm đó có người báo công an là cô đã làm Trần Ngọc Thúy bị thương. 
Khi đó có Hạ Thiên Tường nên cô không cần đến đồn công an. 
Không ngờ mới qua mấy hôm thôi mà lại có người tố cáo cô. 
Khiến cô bỗng có một cảm giác là dù cô có căm ghét việc phải đến đó như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào thoát được. 
Nếu không thoát được thì cô cứ bình tĩnh mà đối mặt là được thôi. 
"Khi nào cảnh sát đến?" Triệu Giai Linh tắt máy, Tô Nhược Hân bình thản ung dung hỏi. 
Cô không trộm đồ nên cô không cần sợ hãi. 
"Mười phút nữa." 
"Ồ, nhanh ghê." Tô Nhược Hân cười, sao cô lại có cảm giác là dường như cảnh sát đã chờ sẵn ở đó và có thể chạy đến đây bất kì lúc nào nhỉ. 
Đúng là trùng hợp. 
"Mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/358799/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.