Bà cụ đúng là già rồi nên hồ đồ, bên nào thân bên nào lạ cũng không phân biệt được.
Bà cụ ngáp một cái: “Cháu vừa nói, bà đã thấy buồn ngủ rồi. Cô bé Tô à, chúc cháu ngủ ngon."
"Cháu chúc bà nội ngủ ngon." Tô Nhược Hân giao bà cụ cho người giúp việc, còn đích thân nhìn theo bà cụ ra ngoài, lúc này mới xoay người lại: “Hạ Thiên Tường, cám ơn anh về chuyện tối nay."
Lúc trước ở trên xe, Hạ Nhất lái xe.
Có thêm một người nên cô không muốn nhiều lời.
Bây giờ, trong phòng khách này chỉ có cô và anh, cô nhất định phải cảm ơn anh.
"Không cần, chúng ta lên tầng thôi." Hạ Thiên Tường thản nhiên nói. Với quan hệ giữa Tô Nhược Hân và anh, không cần phải cảm ơn.
Tô Nhược Hân ra sức giãy giụa: “Tôi sẽ ngủ ở phòng khách."
"Không được."
"Vậy tôi sẽ về trường học. Lúc trước đã nói rồi, tôi tới đây ở thì chỉ ngủ phòng khách. Hạ Thiên Tường, sau này anh còn phải cưới vợ, tôi cũng phải lấy chồng. Tôi không thể phá hỏng danh tiếng của anh, anh cũng không thể phá hỏng danh tiếng của tôi được." Tô Nhược Hân nghiêm túc giáo dục Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường nhớ lại lời cô gái nói cách đây không lâu, cô chê anh già.
Xem ra, anh chỉ có thể nghĩ cách khác, từng bước tiến vào trái tim cô, làm cô bất tri bất giác không rời xa anh được nữa.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ không tách ra.
Hạ Thiên Tường có ý này, mới khẽ gật đầu: “Được rồi, em có thể ngủ ở phòng khách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/358780/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.