Đột nhiên, cô nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, liền vội vàng đi ra ngoài, mở cửa ban công: “Hạ Thiên Tường, hay là chúng ta trở về trường đi, tôi lấy căn cước rồi tìm khách sạn khác.”
“Hả, nhưng đã trả tiền, không được hoàn lại.”
“Nhưng tôi không có đồ để thay.”
“Sáng mai sẽ có, chị Trương sẽ gửi tới.”
Tô Nhược Hân không thể phản bác lại câu nói của Hạ Thiên Tường: “Thế cũng được.” Thật ra chủ yếu là vì cô muốn miếng ngọc của anh.
Cho nên cô đành thỏa hiệp.
Cô muốn cứu mẹ đứa bé kia.
Sau khi tắm xong, Tô Nhược Hân thay bộ đồ ngủ của khách sạn.
Khách sạn bảy sao, đồ ngủ toàn là đồ mới.
Không lâu sau, cô mở cửa ban công, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ: “Đến lượt anh kìa.”
“Được.” Hạ Thiên Tường gật đầu, tiện tay ném đầu lọc trên ngón tay vào gạt tàn bên cạnh rồi nhìn Tô Nhược Hân: “Cô không ra ban công sao? Cô muốn xem tôi tắm hửm?”
“Ầm”, Tô Nhược Hân rất muốn đào một cái hố để chui xuống đất, nhưng lúc này cô thực sự không muốn ra ngoài ban công: “Không phải mà, tôi sợ lạnh.”
“Không lạnh đâu, đây là ban công khép kín.” Hạ Thiên Tường nói, vô tình quét qua cặp chân trắng nõn dưới bộ đồ ngủ của Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân kéo đồ ngủ, bước vào trong: “Nhanh lên.”
Nghĩ đến chuyện phải ngủ chung với anh, cô có chút hoảng hốt.
Nếu không phải trước đây đã ngủ chung mấy lần, nếu không phải vì bệnh tình của người phụ nữ kia, cô sẽ không đồng ý.
“Được, sẽ nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/358763/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.