Chương trước
Chương sau
Chương 1347

Hơn nữa còn không giống giả vờ.

Là phản ứng tự nhiên.

“Lát nữa tôi sẽ hút nó ra, nhưng mong chủ tịch Lục phối hợp.”

“Cô muốn tôi phối hợp thế nào?” Lục Diễm Chi hoàn toàn không biết nên làm thế nào, khuôn mặt ngơ ngác.

“Dù xảy ra chuyện gì cũng phiền bà phải cố nhịn, cố gắng không cử động lung tung, tôi nói gì làm thế đó, nếu không thứ đó không ra được thì người bị đau đầu và khó chịu cũng chỉ là bà thôi, mà tần suất đau đầu cũng sẽ tăng lên, mức độ cũng sẽ ngày càng nặng. Bà nói xem, bà nhịn một lần lấy thứ đó ra hay là để cho nó mỗi ngày đều hành hạ mình đau đầu sống dở chết dở như thế cả đời? Bà tự chọn đi.”

“Rốt cuộc là thứ gì?” Lục Diễm Chi đã bị lời nói của Tô Nhược Hân kích thích lòng hiếu kỳ, bà ta trở nên hồi hộp, dâu sao thứ đó cũng nằm trong đầu mình.

“Một thứ mà bà sẽ không bao giờ thích, giữ nó lại thì bà sẽ không chỉ đau đầu mà còn gặp ác mộng.”

“Cô gạt Thiên Tường đi là để tôi phối hợp với cô hành hạ tôi à?”

“Bà có thể không phối hợp, dù sao người khó chịu cuối cùng cũng là bà chứ không phải tôi. Hơn nữa từ những việc bà đã làm với tôi trước đây, tôi chỉ mong thứ đó ở mãi trong đầu bà không ra để hành hạ bà thôi, đúng không?”

Lục Diễm Chỉ im lặng, như thể đang suy nghĩ ý trong lời nói của Tô Nhược Hân.

Sau khi cân nhắc một lúc, cuối cùng bà ta gật đầu: “Khi nào thì bắt đầu?”

“Chờ Tưởng Mỹ mang thuốc đến là có thể bắt đầu.” Tô Nhược Hân quay đầu nhìn về hướng cửa: “Chắc cũng đến rồi đấy.”

Cô vừa dứt lời thì cửa phòng bị đẩy ra, tưởng Mỹ vội vàng chạy tới: “Bác sĩ Tô, thuốc tới rồi: Tô Nhược Hân đưa tay nhận lấy: “Cô ra ngoài trước đi.”

Tưởng Mỹ nhìn Tô Nhược Hân rồi lại nhìn Lục Diễm Chị, hơi lo lắng nói: “Không cần tôi ở lại giúp sao?”

“Không cần, có Hạ Tam ở đây là được rồi.”

Hạ Tam bắt đầu đổ mồ hôi khắp người.

Nghe lời này của Tô Nhược Hân dường như mối quan hệ giữa cô và anh ta rất tốt, có anh ta ở đây cô hoàn toàn yên tâm.

Anh ta có cảm giác nếu Hạ Thiên Tường mà nghe được hay biết được, liệu có chém chết anh ta luôn không?

Với mức độ ghen tuông gần đây của cậu Hạ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Tưởng Mỹ nhìn Hạ Tam rồi vẫn đi ra ngoài.

Gô ấy không thể không nghe lời Tô Nhược Hân.

Trong cả đội, người đầu tiên cô ấy phải nghe là lời của Tô Nhược Hân, sau đó mới là lời của cậu Hạ.

Đây là điều mà tất cả mọi người trong đội ngoại trừ Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường đều nhận định và công nhận.

Tưởng Mỹ ra ngoài, cửa cũng được đóng lại.

Tô Nhược Hân lơ đễnh mở gói thuốc trong tay ra.

Gói thuốc rất nhỏ.

Bên trong có năm loại dược liệu.

Mà số lượng của mỗi dược liệu đều không nhiều nên trông rất ít, chỉ là một vốc thuốc thôi.

Thật sự không nhiều.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.