Chương 1340 
 Hạ Tứ thộn mặt ra. 
 Anh ta có nên đi xem không nhỉ? 
 Rõ là nãy giờ anh ta luôn cúi đầu, không dám nhìn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân dù chỉ một chút mà cuối cùng vẫn bị Hạ Thiên Tường lôi vào… 
 Hạ Tứ cạn lời, chọt hai ngón tay vào nhau. 
 Anh ta muốn tìm một cái lỗ để chui xuống giảm bớt cảm giác tồn tại quá. 
 Bản lĩnh dìm chết người ta của anh Hạ quả là không đùa được. 
 Anh ta thấy mình mà đi xem chai giấm thật thì không sao với anh Hạ nhưng có khi sẽ biết Tô Nhược Hân đuổi cổ cũng không chừng. 
 Chỉ cần một câu của Tô Nhược Hân thôi là anh Hạ nhà anh ta sẽ nghe lời răm rắp, tuân theo như thánh chỉ ngay, thế là ra lệnh cho anh ta luôn mà khỏi cần Tô Nhược Hân vênh mặt hất hàm sai khiến nữa. 
 Người ta thường nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, giờ Hạ Tứ phục sát đất. 
 Làm sao đây? 
 Làm sao đây? 
 Đang lúc Hạ Tứ làm vẻ mặt không thiết sống nữa, Tô Nhược Hân lên tiếng: “Hạ Tứ, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn chọt ngón tay kiểu đó thế? Ra ngoài, quẹo trái, về phòng anh cho mát đi.” 
 Cô cứu anh ta kìal Hạ Tứ hí ha hí hửng gật đầu ngay: “Vâng, tôi về phòng đây ạ-” 
 Thế rồi anh ta xoay người ra ngoài. 
 Hạ Thiên Tường đen mặt: “Đứng lại.” Rõ ràng Hạ Tứ này chỉ nghe lời Tô Nhược Hân chứ không nghe lời anh… 
Đây là hành vi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/3560073/chuong-1335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.