Chương trước
Chương sau
Chương 1340

Hạ Tứ thộn mặt ra.

Anh ta có nên đi xem không nhỉ?

Rõ là nãy giờ anh ta luôn cúi đầu, không dám nhìn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân dù chỉ một chút mà cuối cùng vẫn bị Hạ Thiên Tường lôi vào…

Hạ Tứ cạn lời, chọt hai ngón tay vào nhau.

Anh ta muốn tìm một cái lỗ để chui xuống giảm bớt cảm giác tồn tại quá.

Bản lĩnh dìm chết người ta của anh Hạ quả là không đùa được.

Anh ta thấy mình mà đi xem chai giấm thật thì không sao với anh Hạ nhưng có khi sẽ biết Tô Nhược Hân đuổi cổ cũng không chừng.

Chỉ cần một câu của Tô Nhược Hân thôi là anh Hạ nhà anh ta sẽ nghe lời răm rắp, tuân theo như thánh chỉ ngay, thế là ra lệnh cho anh ta luôn mà khỏi cần Tô Nhược Hân vênh mặt hất hàm sai khiến nữa.

Người ta thường nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, giờ Hạ Tứ phục sát đất.

Làm sao đây?

Làm sao đây?

Đang lúc Hạ Tứ làm vẻ mặt không thiết sống nữa, Tô Nhược Hân lên tiếng: “Hạ Tứ, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn chọt ngón tay kiểu đó thế? Ra ngoài, quẹo trái, về phòng anh cho mát đi.”

Cô cứu anh ta kìal Hạ Tứ hí ha hí hửng gật đầu ngay: “Vâng, tôi về phòng đây ạ-”

Thế rồi anh ta xoay người ra ngoài.

Hạ Thiên Tường đen mặt: “Đứng lại.” Rõ ràng Hạ Tứ này chỉ nghe lời Tô Nhược Hân chứ không nghe lời anh…

Đây là hành vi chống lại uy quyền của anh, anh phải gọi Hạ Tứ lại mới được.

Hạ Tứ nhữn cả chân, vừa định đứng lại thì nghe Tô Nhược Hân hỏi: “Em cho anh ta về phòng không được à?”

“Ừm, được chứ, Nhược Hân nói thế nào thì là thế đấy.’ Hạ Thiên Tường khẽ mỉm cười nhìn cô bé, cô vẫn còn giận anh về chuyện Ương Kim Mai Thảo đây mà.

Nhưng trời đất chứng giám, anh vô tội thật mà, anh còn oan ức hơn cả Đậu Nga nữa.

Anh bảo anh không quen biết gì với Ương Kim Mai Thảo là giả nhưng giữa anh và cô ta thật sự chỉ dừng lại ở “quen biết” mà thôi. Nghĩa là có gặp nhau thì gật đầu chào, sau đó không tiếp xúc hay đối đáp gì nữa.

Do Ương Kim Mai Thảo thầm mến anh thôi, anh thật sự hết cách rồi.

Còn như anh nói anh không biết cô ta thì chỉ là lời nói dối thiện ý mà thôi, anh phải dỗ dành cho cô bé mềm lòng, không ghen nữa.

Kết quả, lời nói dối thiện ý mà anh tưởng bị Tô Nhược Hân vạch trần ngay: “Đừng tưởng em không biết anh có khả năng gặp một lần là không quên được, thế nên dù là gì đi nữa, chỉ cần anh từng thấy thì anh sẽ không bao giờ quên, anh nói anh không biết cô ta là không biết thật à? Em không tin.”

Phải, Tô Nhược Hân sẽ không để yên cho anh.

Nhưng trước tình cảnh đó, Hạ Thiên Tường không những không tức giận mà trái lại còn thấy tâm trạng ngọt ngào hơn cả bình thường.

Cô bé để ý tới anh kìa.

Cực kỳ để ý.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.