Chương 1318
Không hề cảm thấy đau.
Sau đó, sau khi rắc thuốc xong thì vết thương không còn đau nữa rồi.
Xong xuôi, Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ở gần cô, một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng như băng, đây đúng là thực sự tức giận rồi.
Cô vươn tay nhéo quai hàm anh: “Hạ Thiên Tường, lẽ nào gặp phải tình cảnh như thế này anh sẽ thấy chết mà không cứu sao?”
“Không cứu, còn sống không tốt à? Còn sống thì sẽ cứu được nhiều người hơn, không tốt sao?”
“Phụt..” Tô Nhược Hân bật cười: “Hạ Thiên Tường, anh bắt kịp thời đại như thế này từ khi nào thế?” Câu hỏi này thực sự rất sành điệu.
“Đừng đánh trống lảng.” Hạ Thiên Tường hất tay cô ra, bây giờ khuôn mặt anh chỉ toàn là sự đấu tranh giai cấp.
Bộ dạng của mất tự nhiên của Hạ Thiên Tường làm Tô Nhược Hân không nhịn được mà khẽ mỉm cười: “Được rồi, anh nói rất đúng, anh nói đúng hết, còn sống rất tốt, còn sống và cứu thêm nhiều người nữa lại càng tốt hơn. Nhưng em làm thế là vì anh vẫn đang ở đây, thế nên em mới có thể xác định mình chắc chắn sẽ còn sống.”
“Lần sau em sẽ không bao giờ mù quáng đi cứu người nữa.” Giọng điệu của cô nàng êm dịu như đang nịnh nọt, thế nhưng Hạ Thiên Tường vẫn hoàn toàn bất động.
“Ừ ừ, em nhớ kỹ rồi.” Tô Nhược Hân cười ngọt ngào, sau đó nhìn thoáng qua cửa sổ của chiếc xe địa hình, là kính màu nâu, chắc chắn loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/3552030/chuong-1313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.