Chương 1297
Nghe Hạ Thiên Tường gọi là “cô Tô’ mà không phải chị dâu, nét mặt Hạ Thiên Tường lập tức trở nên tối tăm, quanh thân toát lên khí lạnh làm Tô Nhược Hân rùng mình. Cô cười xòa: “Hạ Thiên Tường, Thiên Hương không nhớ em đã cứu cô ấy, anh đừng trách cô ấy.”
Hạ Thiên Tường sững sờ: “Toàn bộ trí nhớ của con bé từ lúc con bé bị bệnh đến ngày hôm qua đều là bị thôi miên ư?” Nếu là vậy thì quả thật Hạ Thiên Hương không biết Tô Nhược Hân đã cứu cô ấy.
Thế là đã rõ vì sao Hạ Thiên Hương vừa cất lời đã gọi là “cô Tô” mà không phải “chị dâu” mà anh đã nghe quen suốt mấy ngày qua.
“Ừm”” Tô Nhược Hân gật đầu khẳng định.
Hạ Thiên Tường càng đen mặt hơn: “Thế thì anh sẽ nói con bé phải gọi em thế nào.”
Tô Nhược Hân thấy Hạ Thiên Tường định lấy điện thoại ra thì vội vàng kéo tay anh lại: “Đừng gọi, chỉ là xưng hô thôi mà. Anh không để ý dù cô ấy không nhớ chuyện được em cứu nhưng lúc gọi anh cô ấy cũng gọi cả em sao? Thế này đã tốt hơn cách cô ấy đối xử với em hồi trước nhiều rồi. Hạ Thiên Tường, em thấy như vậy là đủ rồi.”
Gô vẫn còn nhớ như in lúc Hạ Thiên Hương mới gặp cô, ánh mắt cô ấy ngập tràn sự thù địch.
Hạ Thiên Tường ngẫm lại cũng đúng, giơ tay sờ đầu Tô Nhược Hân một cách cưng chiều: “May mà em nghĩ thoáng, không là anh phải chạy lên đánh con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/3545716/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.