Chương trước
Chương sau
Chương 1194

Tuy các cô đều là người miền nam rất ít khi nhìn thấy tuyết nhưng bây giờ cũng hiểu được tình hình không được ổn lắm.

Bây giờ tuyết trên đường chưa dày lắm nên vẫn đi khỏi đây được.

Nếu chậm thêm một chút nữa thì khó mà nói được.

Vì không ai biết được trận tuyết này sẽ diễn ra trong bao lâu, nếu tuyết nhanh chóng ngừng rơi mặt trời cũng ló rạng thì không sao, nhưng nếu tuyết rơi mấy ngày mấy đêm không nghỉ thì sao?

Tô Nhược Hân quay đầu: “Các cô lên xe trước chờ tôi, tôi sẽ nhanh chóng đưa Thiên Hương lên xe.” Tô Nhược Hân trấn an những người khác trước, rồi mới nhìn về phía Hạ Thiên Hương.

Cô gái vẫn yên lặng đứng đó, ánh mắt vẫn dừng lại trên một đóa hoa.

Đóa hoa màu vàng trong tuyết, đóa hoa được tuyết chiếu lên vô cùng xinh đẹp diễm lệ.

Nhưng mà Tô Nhược Hân đã không còn tâm trạng để thưởng thức vẻ đẹp đó, bây giờ cô chỉ quan tâm Hạ Thiên Hương.

Cuối cùng cô cũng cảm thấy được Hạ Thiên Hương không được bình thường.

“Thiên Hương, trong núi này quá lạnh, chúng ta về trước nhé, chờ tuyết ngừng rơi không lạnh nữa, chị lại đưa em đến đây được không?” Tô Nhược Hân nhỏ giọng dỗ Hạ Thiên Hương, ngón tay cũng chạm vào tay Hạ Thiên Hương nhẹ nắm lấy tay cô ấy.

Không ngờ Hạ Thiên Hương lại vung mạnh tay ra khỏi tay Tô Nhược Hân: “Không cần chị giả vờ tốt đẹp đâu, chị đi đi, các người đi hết đi”

Giọng nói lạnh lùng đầy vẻ xa cách.

Nhưng trong ánh mắt của cô ấy lại hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Tô Nhược Hân hơi hoảng hốt.

“Thiên Hương, bây giờ em đang tỉnh táo đúng không?” Khi hỏi câu này, giọng nói của cô cũng run rẩy.

Hôm qua cô mới bắt đầu thôi miên Hạ Thiên Hương.

Vì đây là lần đầu tiên cô làm thôi miên nên cô nghĩ làm theo chất lượng, từng chút từng chút mới đạt được hiệu quả.

Như vậy cô vừa có thể đánh giá hiệu quả thôi miên, vừa xem thôi miên xong Hạ Thiên Hương có di chứng gì không.

Nếu thật sự có di chứng gì vậy thì trị được bệnh tinh thần của Hạ Thiên Hương lại dẫn tới những chứng bệnh khác, vậy thì không hợp lý và đó cũng là dấu hiệu của sự vô trách nhiệm.

Cho nên, Hạ Thiên Hương chỉ bị thôi miên một chút trí nhớ thôi.

Chuyện Lục Diễm Chi làm hại Hạ Thiên Hương vẫn chưa bị thôi miên đến.

Hạ Thiên Hương nhớ hết tất cả.

Nhưng hai ngày nay Hạ Thiên Hương uống phương thuốc bắc của cô, độc tố trong cơ thể của cô ấy cũng dần biến mất, khi độc tố hoàn toàn biến mất thì cô ấy sẽ tỉnh táo lại, trí nhớ về chuyện Lục Diễm Chỉ làm hại cô ấy cũng rõ ràng.

Hạ Thiên Hương không để ý đến Tô Nhược Hân mà nhìn bông hoa xinh đẹp cười, sau đó cô ấy ngồi xuống đưa tay chạm nhẹ vào cánh hoa, nhẹ nhàng vuốt ve: “Đẹp quá.”

Hoa đẹp, người cũng đẹp.

Hạ Sâm và Lục Diễm Chi có ngoại hình không tệ, cho nên vẻ ngoài của Hạ Thiên Tường và Hạ Thiên Hương tất nhiên cũng không tệ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.