Chương trước
Chương sau
“Cô Tô hỏi tôi là được, là có sát thủ lẻn vào phòng ngủ của Thiên Tường, cho nên nó đã bị thương.” Nhưng Phương Tấn ở đầu bên kia còn chưa mở miệng, trước thang máy truyền tới giọng nói này.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu, thấy Lục Diễm Chi đi tới, lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, tôi thích hỏi Phương Tấn hơn.”
Lục Diễm Chi lập tức đen mặt, nhưng thấy Tô Nhược Hân bình tĩnh đứng đó thì không nhả ra được một câu trách móc nào.
Cô gái khẽ mỉm cười đứng ở đó, một gương mặt xinh đẹp tinh tế đặc biệt, bà ta lần đầu tiên khi nhìn thấy Tô Nhược Hân thì thích rồi, cho nên mới đồng ý để cô phối hôn với Thiên Tường.
Bây giờ xem ra, đứa trẻ này đã ghi thù bà ta.
Có điều nghĩ lại, đổi thành là ai xảy ra chuyện như vậy, cũng sẽ ghi hận.
Cho nên, Lục Diễm Chi rất nhanh đã đè lửa giận trong lòng xuống.
Phương Tấn ở đầu dây bên kia đã rất rối bời rồi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, lần đầu tiên nghe thấy người dám nói chuyện với Lục Diễm Chi như vậy, anh ta phục rồi.
“Phương Tấn, rốt cuộc chuyện là sao, anh nói đi.”
Nghe thấy Tô Nhược Hân lần nữa hỏi mình, chân của Phương Tấn hơi run nhẹ, lúc này mới coi như không nghe thấy tiếng của Lục Diễm Chi mà nói: “Có sát thủ ám sát cậu Hạ nên anh ấy mới bị thương.”
“Vậy sát thủ đâu, bắt được không?”
“Đã chết rồi.”
“Vậy thì tốt.” Tô Nhược Hân lạnh nhạt nói xong ba từ này thì cúp máy.
Ở bên kia, Phương Tấn sững sờ nhìn số điện thoại mới cúp máy, càng lúc càng thấy không hiểu Tô Nhược Hân, đây là quan tâm và không quan tâm cậu Hạ vậy?
Giống như quan tâm, nhưng dáng vẻ lại rất lạnh nhạt.
Giống như cô đến thăm Hạ Thiên Tường, chỉ là nghĩa vụ, đợi anh tỉnh, anh và cô sẽ không có quan hệ gì nữa.
Phương Tấn nghĩ tới đây thì cúi đầu liếc nhìn tài khoản chia sẻ chung trên điện thoại, anh ta hoảng, bởi vì cuộc gọi của anh ta và Tô Nhược Hân tài khoản chia sẻ chung cũng có thể nghe thấy.
Tô Nhược Hân cúp máy, phát hiện Lục Diễm Chi vẫn chưa đi, nghĩ tới bộ quần áo trên người mình, bèn nói: “Chủ tịch Lục, bộ quần áo này của tôi tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Sao vậy?”
“Trừ từ trong lương của tôi, tôi không thích lấy đồ không nên lấy, cảm ơn.” Nói xong một cách xa lạ, Tô Nhược Hân đi vào phòng ngủ của Hạ Thiên Tường, để lại Lục Diễm Chi sững người đứng ở đó, mãi sau cũng chưa hoàn hồn.
Bộ đồ đó của Tô Nhược Hân rất vừa người, mặc cũng rất đẹp, nhưng bà ta rất chắc chắn, bà ta thật sự chưa từng mua quần áo cho Tô Nhược Hân, bà ta sợ bà ta mua Tô Nhược Hân không chấp nhận, Tô Nhược Hân có địch ý quá nặng với bà ta.
Tô Nhược Hân yên lặng ngồi ở bên cạnh Hạ Thiên Tường, nhắm mắt luyện công, qua nửa tháng khôi phục, chức năng của cơ thể đã tốt hơn rất nhiều hôm xông ra từ trong căn nhà gỗ nhỏ.
Ở bên cạnh, là hô hấp nhẹ nhàng của Hạ Thiên Tường.
“Cốc cốc cốc...” Tiếng gõ cửa chói tai đã đánh thức Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân từ từ mở mắt ra, đầu tiên là quay đầu liếc nhìn Hạ Thiên Tường vẫn ngủ say, sau đó không vui mà đứng dậy, mở cửa ra: “Chị Trương, sao vậy...”
“Tô Nhược Hân, ai cho cô động vào lươn của tôi? Đó là lươn tự nhiên, là mua riêng cho con trai của tôi, cô phải đền cho tôi.” Ở ngoài cửa, không phải là chị Trương, mà là Dương Xuân Lệ đang tức tối.
“Ờm, nếu là lươn của dì, tại sao không lấy về biệt thự của dì? Để ở đây là sao?”
“Nhà... nhà tôi hôm nay đãi khách, trong bếp rất bận rộn, cầm tới đây chuẩn bị mượn bếp nấu, ai kêu cô dùng? Hôm nay cô buộc phải đền cho tôi?” Hôm nay Hạ Thiên Vy ở trước mặt mấy chục người của nhà họ Hạ mất mặt, Dương Xuân Lệ đến bây giờ vẫn không nuốt trôi cục tức này, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân nghe xong, trong đầu vụt qua người đàn ông Hạ Thiên Chiếu kia, anh ta tối nay cũng không chê lớn chuyện mà làm loạn thêm cho cô, cho nên cô liếc nhìn anh ta nhiều hơn, thoáng cái, một thông tin xuất hiện, sau đó lập tức hiểu rồi, Dương Xuân Lệ mua lươn tự nhiên cho con trai là dùng để bổ thận tráng dương.
“Dì à, động vào lươn của dì tôi rất xin lỗi, tôi không biết là đồ dì ký gửi ở đây, hôm nay trời đã tối rồi, ngày mai tôi kêu người đi mua đền cho dì thì sao?” Biết Dương Xuân Lệ là đến tìm mình gây phiền phức, có điều cô dùng đồ của người ta là cô không đúng, cho nên xin lỗi là bắt buộc, cô trước giờ không phải là người gây sự vô lý.
“Không được, tôi muốn loại lươn tự nhiên tôi mua.” Dương Xuân Lệ vẫn không chịu thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.