CHƯƠNG 307
“Phải, cháu biết viết chữ.” Cậu nhóc nhìn đơn hàng với vẻ thèm thuồng, chỉ muốn lập tức ký xong rồi mang vào mở ra chơi.
Cậu bé nhận lấy bút, nhanh chóng ký tên: “Cảm ơn chú.”
“Không có gì.”
Cả quá trình, cậu bé không hề nhờ Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân giúp đỡ.
Ký nhận đồ chơi tựa như người lớn.
“Chú Hạ, đồ chơi đến rồi.”
“Trong hộp dụng cụ trong tủ có đồ mở, mở ra tự chơi đi.” Hạ Thiên Tường tiếp tục lướt điện thoại, anh tìm thấy một quyển bí kíp theo đuổi vợ, đang tập trung đọc.
“Cháu chỉ cần có dao là được rồi.” Cắt đứt băng dính là có thể mở hộp ra.
Tô Nhược Hân vừa xem ghi chép vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Chúc Hứa đang bận rộn.
Mãi đến khi hộp mở ra, cô mới nói: “Tiểu Hứa, lúc trước cháu thường xuyên mở đơn hàng à?”
“Vâng, đơn hàng của mẹ và cậu đều do cháu tháo, hì hì, cháu giỏi không?” Chúc Hứa vỗ ngực, trông như ông cụ non.
Nhưng Tô Nhược Hân lại thấy chua xót.
Trên đời này trước giờ chưa từng có ông cụ non gì đó.
Chỉ có những đứa bé nhà nghèo trưởng thành sớm mà thôi.
Cô nhìn thấy bản thân lúc trước từ Chúc Hứa.
Ba mẹ anh chị của cô luôn không quan tâm đến cô.
Mặc cho cô tự sinh tự diệt.
Chị Chiêm dọn cơm lên bàn, có vẻ tay nghề không tệ, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, người Hạ Thiên Tường tuyển chắc chắn là ổn.
Song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/2334346/chuong-307.html