CHƯƠNG 316
Nhưng khi luyện công mà cầm theo miếng ngọc của anh thì sẽ luyện ít mà được lợi nhiều.
Nay sức khỏe cô đã trở lại như xưa.
Ít nhất là sẽ không yếu ớt như trước nữa.
Cầm ngọc trong tay, Tô Nhược Hân đặt miếng ngọc mát lạnh lên vết bớt rồi nhắm mắt lại.
Cảm nhận mỗi một kỳ tích xảy ra trong chớp mắt.
Cô đã thử mấy lần nhưng vẫn chưa tìm ra cách chữa bệnh mất vị giác của anh, lần này cô cũng chỉ muốn thử xem sao.
Nhưng không ngờ chỉ trong chốc lát đã có một nguồn thông tin bất chợt tràn vào đầu cô.
Tô Nhược Hân mở mắt ra, trong bóng tối nên cô không thể thấy rõ gương mặt của Hạ Thiên Tường.
Nhưng cô đã biết làm sao để chữa khỏi chứng mất vị giác của anh.
Thật ra cô vẫn luôn suy nghĩ đến căn bệnh này của anh, chỉ tiếc là mãi vẫn chưa có cách chữa.
Nhưng giờ thì có rồi, Tô Nhược Hân phấn khích đến mức cơn buồn ngủ lập tức tan biến, cô đứng dậy đi xuống giường.
Hạ Thiên Tường ngủ rất say, tiếng hít thở nhè nhẹ cứ như vang lên ngay bên tai, nhưng dù anh ngủ ngon đến thế nào đi nữa thì trong lòng cô cũng cảm thấy đau lòng.
Bây giờ trình độ chữa bệnh của cô không còn chỉ là những con chữ được rót vào đầu nữa.
Mà cô đã biến những dòng chữ đó thành thứ của mình.’
Cô vẫn luôn cho rằng vị giác của Hạ Thiên Tường có vấn đề là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/2334328/chuong-316.html