CHƯƠNG 342
Nhưng giờ phút này, anh lại đích thân đi cùng cô tới thăm trường mẫu giáo của Chúc Hứa.
“Ngài Hạ, mợ Hạ, hai người có ý kiến gì cứ việc nói ra, chúng tôi chắc chắn sẽ sửa đổi.” Sau khi lần lượt giới thiệu tham quan xong, hiệu trưởng Phương còn nhiệt tình gọi ngài Hạ mợ Hạ.
Lúc đầu Tô Nhược Hân không kịp giải thích, nếu bây giờ giải thích, tuyệt đối sẽ có cảm giác càng bôi càng đen. Cho nên đến khi ba người rời khỏi trường mẫu giáo, cô cuối cùng vẫn không giải thích mình không phải là mợ Hạ gì đó.
Lúc lên xe, Chúc Hứa còn quay đầu nhìn về phía trường mẫu giáo: “Chú Hạ, cháu có thể tới đây vào ngày mai không?”
“Được chứ.”
“Hi tuyệt quá, chú Hạ, cháu yêu chú.”
“Vậy còn dì thì sao?” Từ khi lên xe, Chúc Hứa chỉ hỏi Hạ Thiên Tường mà quên luôn mình, gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân xị ra.
“Cháu yêu nhất yêu nhất là dì út.” Cậu bé lập tức mỉm cười ngọt ngào, sau đó kéo tay Tô Nhược Hân: “Ngày mai, cháu có thể tới trường mẫu giáo rồi. Dì út, dì có thể gọi điện thoại cho mẹ cháu không? Cháu muốn tự mình nói cho mẹ biết.”
Tâm trạng Tô Nhược Hân vốn đang thả lỏng đã lập tức trở nên thâm trầm. Cậu bé vừa nhắc tới Chúc Yên, trong lòng cô nhất thời run rẩy, bỗng nhiên nhớ ra cô còn chưa biết thủ phạm hại chết Chúc Yên là ai.
Cô giơ tay xoa đầu cậu bé: “Mẹ cháu mới đi chưa được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/2334280/chuong-341.html