CHƯƠNG 1955
Chờ đến khi táo trên bàn sắp bị cô gọt hết, Tư Đồ Không bỗng tỉnh lại. Tay Liễu Ảnh run lên, sợi vỏ táo thật dài chợt đứt đoạn… Liễu Ảnh nhìn vỏ táo rơi trên mặt đất, bất đắc dĩ nở nụ cười, nhặt lên ném vào thùng rác rồi mới quay sang nhìn Tư Đồ Không.
Lúc Tư Đồ Không thấy Liễu Ảnh còn cho rằng mình gặp ảo giác. Sao cô có thể ở đây được? Sáng nay anh vừa mới nói những lời tuyệt tình như vậy, sao Liễu Ảnh có thể xuất hiện ở đây cơ chứ? Huống chi anh đã căn dặn nhưng người bên cạnh là không được nói cho Liễu Ảnh tình trạng của mình rồi rồi, sao cô có thể biết được?
Tư Đồ Không khẽ bật cười rồi nhắm mắt lại. Không ngờ khi bản thân yếu ớt thì cảnh trong mơ lại chân thật đến vậy, cũng coi như tự an ủi mình một hồi.
Liễu Ảnh thấy Tư Đồ Không không nói gì thì cũng đứng yên không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn Tư Đồ Không.
Tư Đồ Không lắc lắc đầu, lại mở mắt ra, không có ai. Anh ta cảm giác được có người ở cạnh nhìn liền ngây ngốc quay sang, vẫn là gương mặt của Liễu Ảnh. Chẳng lẽ… không phải mơ?
“Em? Sao em lại ở đây?” Tư Đồ Không không phải kiểu người thích lừa mình dối người, Liễu Ảnh ở đây chính là thật sự ở đây. Anh sẽ không ngốc đến mức hỏi Liễu Ảnh đây có phải mơ hay không?
“Anh không muốn nhìn thấy em à?” Liễu Ảnh cười hỏi, ngồi xuống bên cạnh tiếp tục gọt táo.
“Anh chỉ không ngờ em sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867870/chuong-1955.html