CHƯƠNG 1907
“Nhưng hiện giờ thằng bé đang ở đâu?” Đây là một tin mừng nhưng đồng thời cũng là một tin xấu, năm ngày, trong vòng năm ngày có thể xảy ra rất nhiều chuyện.
“Minh Hạo nói thằng bé không biết mình sẽ đi đâu, nhưng thằng bé cảm giác người bắt cóc mình không phải là sát thủ mà giống một người bình thường hơn.” Hàn Nhã Thanh lần theo nơi Minh Hạo khắc chữ, tìm được từng chút một. Quả nhiên tìm được một số dấu vết ở góc này, Minh Hạo đã dùng loại chữ chỉ ba người cô, Vũ Kỳ và cậu biết để để lại dấu vết.
Những dấu vết này rất mờ, Hàn Nhã Thanh phải mất rất nhiều công sức mới nhận ra được. Có thể nhìn ra được, tình hình lúc đó của Minh Hạo rất không tốt, có lẽ bị giám sát rất nghiêm ngặt, không dám để lại những dấu vết quá rõ ràng, những thứ quá rõ ràng được để lại trên tường có thể thu hút sự chú ý của người khác.
“Không phải sát thủ, không phải là những kẻ chuyên môn làm những việc này sao?” Dương Tầm Chiêu chau mày, vậy nên bọn họ tìm lâu như vậy mà vẫn không thấy tung tích gì?
“Người bình thường?” Hàn Nhã Thanh lặp lại, người bình thường gì mà lại có năng lực như vậy? Bọn họ không hề tìm thấy dấu vết, Lâm Kỳ người đã đưa Minh Hạo đi vẫn không tìm thấy. Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh luôn cảm giác Lâm Kỳ vẫn luôn ở bên cạnh Minh Hạo.
Nhìn qua Lâm Kỳ thì đây đúng là một người bình thường nhưng anh ta thật sự là người bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867822/chuong-1907.html