CHƯƠNG 1897 
 Linh làm như không thấy. Cô bé biết nếu không có bà ngoại bảo vệ thì cô bé đã bị những người này thay phiên nhau chà đạp rồi! Kẻ nào cũng biến thái cả! Nhưng vì cô bé vẫn còn nhỏ nên không thể làm gì được! 
 “Không phải tôi nói cái gì thì chính là cái đó, mà là sau lễ tế Xích Lê nói gì thì chính là cái đó!” Linh nghiêm nghị phản bác. Muốn cô bé gánh trách nhiệm à? Không đời nào! Nếu bà ngoại không thể bảo vệ thì cô bé đã chết lâu rồi. 
 “Phải, phải!” Người đàn ông nói với vẻ bất đắc dĩ, giọng điệu cưng chiều không thể giải thích được khiến Đường Minh Hạo cảm thấy kỳ quái. Cậu đã nghe thấy cách nói chuyện kiểu này khi ba chiều chuộng mẹ. 
 Nhưng cảm giác lại không giống nhau. Cách nói chuyện của Lịch với Linh không giống như người yêu, không phải gia đình, bạn bè hay với con cái mà giống như với một con mồi hơn… 
 Lúc này Đường Minh Hạo mới hiểu được, ở trên đảo Xích Lê, dù Linh có là cháu gái của đại trưởng lão thì cũng phải chịu nguy hiểm, thậm chí còn không thể tự bảo vệ mình. 
 Cái gọi là lễ tế chẳng qua là bói toán, xem tương lai của những người đến đảo Xích Lê tốt hay xấu, liệu họ có mang lại tai họa cho đảo Xích Lê hay không. 
 Đường Minh Hạo đứng ở giữa, đại trưởng lão đứng dậy bói cho cậu, ngọn lửa lập lòe. Đường Minh Hạo không hiểu là do gió hay thật sự là vì tế tự đảo Xích Lê. 
Linh đứng một bên quan sát, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867812/chuong-1897.html