CHƯƠNG 1893
Nhưng không, họ vẫn làm những việc nên làm, khi Linh mua đồ họ vẫn chào hỏi bình thường, không có cảm giác gì đặc biệt. Họ không sợ Linh, cũng không cố tình tiếp cận Linh, giống như Linh cũng giống như họ, đều sinh sống ở đây.
“Này, tới đây mua quần áo đi!” Đường Minh Hạo đang suy nghĩ thì Linh đã gọi cậu tới, nụ cười trên mặt cô bé không che giấu, giống như một đứa trẻ thật sự. Đường Minh Hạo gần như đã tin vào điều đó.
Nhưng hình ảnh Linh nhanh thoăn thoắt cứa con dao sắc nhọn vào cánh tay Lạc đêm qua cứ lởn vởn trong tâm trí Đường Minh Hạo…
Từ đáy lòng, Đường Minh Hạo cảm thấy sợ hãi. Cậu rất ít khi thấy ai nhanh nhẹn và dứt khoát như thế, cậu sợ một ngày nào đó, Linh sẽ thực hành sự nhanh nhẹn này trên người cậu.
Chỉ có lúc này, nụ cười dịu dàng và ngọt ngào của người con gái trước mặt mới khiến cậu có giây phút thư thái, muốn cứ tin cô bé như vậy thôi.
Đường Minh Hạo vẫn đi về phía trước. Linh cầm quần áo đưa cho Đường Minh Hạo, để cậu mặc thử.
Đường Minh Hạo một mặt bất đắc dĩ, sau đấy lại bỏ bộ quần áo xuống. Cô bé này, không hề quan tâm cậu có mặc vào được không, có thích hợp hay không sao?
Linh nhìn Đường Minh Hạo cất quần áo đi, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Bộ quần áo này không tốt sao?
Hay là cậu không có ý định đổi quần áo? Khi Linh chưa kịp nói gì thì cô bé đã thấy Đường Minh Hạo tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867808/chuong-1893.html