CHƯƠNG 1884
Ban đêm trời hơi lạnh, xung quanh tối om như mực. Đường Minh Hạo lần mò đứng dậy, lúc này cậu đang ở trên giường, vì vậy liền kéo chăn bông đắp lên người.
Đường Minh Hạo không muốn đánh rắn động cỏ, vậy là ôm chăn ngủ cả đêm.
Khi cậu tỉnh lại một lần nữa thì xung quanh vẫn tối đen như mực. Đường Minh Hạo đoán có lẽ cậu đang ở trong một căn phòng, để ngăn cậu ra ngoài nên họ đã che tất cả ánh sáng đi.
Có người đi tới! Đường Minh Hạo nhạy cảm nghe được tiếng bước chân liền nằm lại trên giường giả vờ ngủ. Người kia tới thuần thục bật đèn, sau đó kéo rèm cửa ra. Ánh sáng lập tức tràn vào, Đường Minh Hạo lập tức cảm thấy khó chịu, mơ màng mở mắt ra.
“Hình như đã tỉnh rồi à? Đã tỉnh từ lâu rồi phải không?” Khóe miệng của người đó nhếch lên thành một nụ cười kỳ quái. Đường Minh Hạo rất không thoải mái, ánh mắt của người đó giống như đang đánh giá một món hàng. Cậu cảm thấy rất khó chịu, có vẻ như mọi việc đang vượt quá tầm kiểm soát của cậu rồi.
“Mặt trời chiếu thẳng vào thế này, chú còn không dậy thử xem!” Đường Minh Hạo tức giận nói. Đã diễn kịch thì phải diễn cho trọn vào, làm sao có thể bỏ giữa chừng chứ? Dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì ít nhất bây giờ cậu cũng không thể rối loạn.
“Cũng phải.” Người đàn ông cười châm chọc. Thằng bé này đã bị tiêm rất nhiều thuốc, bây giờ tỉnh lại cũng đúng thôi. Nhưng đã đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867799/chuong-1884.html