CHƯƠNG 1882
“Mày đã ngủ cả một ngày rồi, mau ăn đi rồi chúng ta lại đi tiếp.” Người nọ lầu bầu. Đường Minh Hạo nheo mắt lại, ngủ một ngày, nghĩa là cậu đã bị bắt cóc từ ngày hôm qua sao? Cậu ngủ lâu như vậy cơ à? Ăn xong tiếp tục đi, vậy họ sẽ đi đâu? Đường Minh Hạo cố kiềm chế những lo lắng và nghi ngờ trong lòng, buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Mùi thơm của thức ăn truyền đến, lúc này cậu cảm thấy rất đói, đói đến mức không thể đi được.
Đường Minh Hạo cũng không làm khó bản thân, hơn nữa bây giờ cậu ngoan ngoãn nghe lời có tác dụng hơn bất kỳ hành động nào. Vậy là cậu liền tiến tới nhận cái bát, ngoan ngoãn ăn cơm.
“Chú ơi, đây là chỗ nào vậy ạ?” Đường Minh Hạo giả vờ như mình chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, cố ý tỏ vẻ ngây thơ hỏi.
“Tao cũng không biết.” Người đàn ông nói thẳng không thèm suy nghĩ. Đường Minh Hạo biết, gã ta chỉ làm theo những gì người khác nói thôi, không cần biết quá nhiều, nhưng như vậy mới càng nguy hiểm hơn.
“Vậy một lát nữa chúng ta đi đâu?” Đường Minh Hạo giả vờ thờ ơ hỏi tiếp, động tác ăn cơm cũng không ngừng lại, hoàn toàn giống như cậu chỉ đang thuận miệng hỏi.
Người đàn ông cảnh giác ngẩng đầu lên. Trước đó, người ta đã dặn dò gã ta rằng, thằng bé này rất thông minh, tốt nhất là không nên nói gì. Gã ta nghĩ thầm đây cũng chỉ là một đứa trẻ bốn năm tuổi thôi, không cần phải để trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867797/chuong-1882.html