Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 1855
“Tôi thấy, vẫn là thôi đi.” Cô Nguyễn cắn răng nói.
Hàn Nhã Thanh cười khẩy một tiếng: “Như vậy cũng tốt, tôi còn đang nghĩ, nếu như như cô Nguyễn đồng ý rồi thì tôi phải từ chối như nào mới không khiến cô Nguyễn mất mặt đây. Bởi vì giờ cô Nguyễn có đồng ý nhường lại thì tôi cũng không muốn lấy nữa. Dù sao có một vài thứ, đã qua cái thời gian muốn có nhất rồi thì không còn ý nghĩa nữa, cậu thấy đúng không Ảnh?”
“Đúng vậy, đúng thật là tớ muốn có được lời chúc phúc của Letitia, nhưng bây giờ cảm thấy cái gọi là lời chúc phúc thì còn phải xem người đó ra sao. Hơn nữa, có cậu chịu ở bên cạnh tớ mãi mãi, lời chúc phúc của Letitia đã là gì chứ, nào so được với cậu, có thể nhìn thấy, sờ thấy được. Lúc nhớ cậu có thể nhìn thấy ngay, quan trọng là còn sẵn sàng tiêu tiền cho tớ nữa.”
Liễu Ảnh nói đầy thỏa mãn, cô ấy như bỗng nhớ tới điều gì đó, nở nụ cười với cô Nguyễn: “Tính ra thì thứ cô Nguyễn muốn có nhất cũng là lời chúc phúc này nhỉ? Nếu đối tượng mà cô Nguyễn muốn chúc phúc biết được, thì không nên chia sẻ một chút gánh nặng với cô Nguyễn sao?”
Vẻ mặt cô Nguyễn cứng ngắc, đối tượng mà cô ta muốn chúc phúc, không phải là Tư Đồ Không sao?
Nhưng từ đầu tới cuối Tư Đồ Không chưa hề nói một câu nào, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ chia sẻ gánh nặng giúp cô ta. Không, thứ cô ta muốn không phải là gánh vác, mà là Tư Đồ Không có thể đứng bên cạnh cô ta, chỉ cần có thái độ với cô ta là được.
Nhưng Tư Đồ Không không hề có, trước giờ đều không hề có, cô ta chưa từng nhìn thấy sự dịu dàng của Tư Đồ Không, thứ duy nhất mà cô ta nhìn thấy là đối với Liễu Ảnh, nhưng bây giờ hai người họ hình như đã hoàn toàn trở mặt rồi.
Cô Nguyễn nghĩ thầm, nếu như Tư Đồ Không và Liễu Ảnh đã trở mặt rồi, thêm cả bà Tư Đồ nữa thì đương nhiên Liễu Ảnh sẽ không thể có quan hệ với Tư Đồ Không được, cô ta cần gì phải làm điều thừa chứ? Chỉ cần bắt lấy Tư Đồ Không là được rồi.
“Chia sẻ gánh nặng thì không cần đâu, tôi chỉ cảm thấy so với cô, thứ tôi có được sẽ càng nhiều hơn cô mà thôi.” Cô Nguyễn nói, bây giờ cô ta cảm thấy rằng, chỉ cần có sự ủng hộ của bà Tư Đồ thôi là cô ta chắc chắn sẽ có được trái tim của Tư Đồ Không. Còn Liễu Ảnh, cô ta không cần để tâm tới làm gì.
“Cảm giác của mỗi người đều khác nhau.” Liễu Ảnh lập lờ nước đôi, nhìn sang Hàn Nhã Thanh rồi dịu giọng nói: “Thanh Thanh, chúng ta đi thôi.”
“Vậy chúng ta cứ chờ xem!” Cô Nguyễn cười khẩy, nếu đã vậy rồi thì bọn họ cũng không cần phải nói chuyện tiếp nữa. Ai cười được tới cuối cùng, thì phải tới cuối cùng mới biết được.
Lúc cô Nguyễn lấy được bộ trang sức kia lại càng thất vọng hơn. Đá quý được khảm trên bộ trang sức này đều rất bình thường, tuy thiết kế không tệ nhưng là tác phẩm thời kì đầu của Letitia nên vẫn có khác biệt rất lớn với thiết kế sau này, không giống với bộ sưu tập “Love” cho lắm. Nếu không phải nhà thiết kế thực sự thì có thể sẽ không nhìn được ra.
Cô Nguyễn nghĩ thấy mình bỏ ra gần trăm tỷ mua một bộ trang sức như thế này thì rất thất vọng, trong lòng tức giận không thôi. Cô ta cầm bộ trang sức đi xác định thật kỹ, phát hiện được chữ “L” của Letitia, trong lòng cảm thấy được an ủi hơn một chút, may mà đây đúng thật là tác phẩm của Letitia, nếu không thì chẳng đáng tiền một chút nào!
Cô Nguyễn càng nghĩ càng tức, chỉ có thể lấy chuyện đây là thiết kế của Letitia, có lời chúc phúc đặc biệt để an ủi bản thân.
Thập Dạ Tàng làm hộp đựng hoàn mỹ cho bộ trang sức này, cô Nguyễn nhìn mà cảm thấy hộp đựng còn đắt đỏ hơn cả bộ trang sức. Nhưng bây giờ cũng đã trả tiền rồi, không đem đi thì còn làm gì được nữa!
Cô Nguyễn đi ra thì gặp Tư Đồ Không, cô ta vui mừng như điên, lẽ nào Tư Đồ Không cố ý tới tìm cô ta hay sao? Buổi đấu giá vừa mới kết thúc mà Tư Đồ Không đã tới tìm mình trước, chắc chắn là mình vô cùng quan trọng đúng không.
“Không!” Cô Nguyễn tươi cười bước tới, bởi vì bà Tư Đồ vẫn luôn gọi tên Tư Đồ Không là Không cho nên cô ta cũng thử gọi cái tên này.
Tư Đồ Không cau mày lại, cô gái này xưng hô quá mức thân mật rồi đấy. Bọn họ thân mật như vậy từ khi nào?
“Cô Nguyễn, chúng ta đâu có quen thân như vậy nhỉ.” Tư Đồ Không nói thẳng ra ngay, giọng nói có chút lạnh lùng.
Cô Nguyễn cảm thấy cả người khó chịu, Tư Đồ Không là như vậy, luôn lạnh lùng với người khác, khiến người ta không thể tới gần được. Nhưng cô ta thích Tư Đồ Không như vậy, cứ như không có ai có thể đứng bên cạnh anh ta, anh ta mãi mãi cao cao tại thượng như vậy. Cô Nguyễn nghĩ thầm, nếu như cô ta có thể ở bên Tư Đồ Không thì tốt rồi, cô ta muốn ở bên Tư Đồ Không mãi mãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.