Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 1816
Hàn Nhã Thanh cảm thấy rằng bản thân có thể làm được, cho nên sẽ thử nhận lấy tình cảm này. Nếu như Trương Minh Hoàng thực sự coi cô là con gái, cô nhất định có thể cảm nhận được tình cảm này, và đáp lại ông.
“Vâng!” Đường Vũ Kỳ rất vui vẻ, cô bé biết, chỉ cần Hàn Nhã Thanh chịu làm thì chắc chắn sẽ có cơ hội.
Bởi vì bận việc nên Dương Tầm Chiêu trở về rất muộn, vốn tưởng rằng Hàn Nhã Thanh đã ngủ rồi, không ngờ rằng cô vẫn còn đang đợi anh. Trong lòng anh cảm thấy ấm áp, bèn đi lên ôm lấy Hàn Nhã Thanh, xấu xa nói: “Em đang đợi ai vậy?”
“Đương nhiên là đợi anh rồi.” Hàn Nhã Thanh thuận theo quay đầu lại hôn anh, Dương Tầm Chiêu bị Hàn Nhã Thanh nhiệt tình như vậy làm cho giật nảy mình, nhào tới ngay lập tức. Nếu như Hàn Nhã Thanh đã chủ động rồi thì đừng trách anh cầm thú, mà nếu như thế này rồi còn không có phản ứng gì thì đúng là đến cầm thú cũng không bằng.
“Đợi đã, em có chuyện muốn nói với anh.” Hàn Nhã Thanh đẩy Dương Tầm Chiêu ra, chuyện Quỷ Vực Chi Thành nhất định phải nói rõ ràng. Tuy rằng cô là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng không hề muốn quá dây dưa với Quỷ Vực Chi Thành. Mà chuyện này nhất định phải để Dương Tầm Chiêu biết.
Dương Tầm Chiêu không vui tẹo nào, chủ động quyến rũ anh lại không để anh được thỏa mãn? Quá đáng quá đấy! Hơn nữa, chuyện gì mà quan trọng như vậy? Gần đây chỉ có chuyện của Đường Bách Khiêm thôi! Nhưng vẫn chưa có tin tức gì mà.
“Anh có còn nhớ thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đang tìm con gái của ông ấy không?” Hàn Nhã Thanh nhân lúc Dương Tầm Chiêu vẫn chưa nổi thú tính thì vội vàng hỏi.
“Nhớ chứ.” Dương Tầm Chiêu nói rất đương nhiên: “Khi đó công chúa giả kia đã bị trừng phạt rồi, không phải công chúa thật vẫn không thấy tung tích đâu sao?” Nhưng chuyện này có liên quan gì tới bọn họ?
“Lẽ nào bọn họ tìm thấy công chúa rồi? Dương Tầm Chiêu hỏi, không tò mò cho lắm, dù sao thì cũng chẳng liên quan tới anh, chỉ tiện tai nghe thôi.
“Ừm, bọn họ tìm thấy rồi.” Hàn Nhã Thanh nói, thăm dò nhìn Dương Tầm Chiêu, người này không có biểu cảm gì, chỉ như nghe chuyện bình thường thôi vậy. Hàn Nhã Thanh cảm thấy bất đắc dĩ, sao Dương Tầm Chiêu không động não nghĩ thử xem, nếu như không liên quan gì tới cô thì sao cô lại nhắc tới chuyện này được chứ? Cho dù Trương Minh Hoàng có chiều Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo thì đứa con gái kia có về cũng chẳng có liên quan gì nhiều mà, anh bình tĩnh như vậy là vì sao chứ!
“Ồ.” Dương Tầm Chiêu gật đầu, tìm thấy thì tìm thấy thôi, còn có thể làm sao nữa? Chỉ cần không giống kẻ trước đây, rảnh rỗi tự dưng muốn cưới anh là được. Anh đã có Hàn Nhã Thanh rồi, người khác có quan hệ gì với anh đâu.
Hàn Nhã Thanh chịu luôn, Dương Tầm Chiêu bình tĩnh đến mức không ai bì kịp. Cô bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện rất hay ho, túm lấy Dương Tầm Chiêu hỏi: “Em nghe nói, công chúa Quỷ Vực Chi Thành này muốn cưới anh đấy.”
Dương Tầm Chiêu sầm mặt không chút bất ngờ, còn thật là vậy hả, ghét cái gì thì cái đấy tới, không thấy anh rất chán ghét chuyện này à? Trước đây anh không sợ Quỷ Vực Chi Thành, bây giờ thì sợ rồi đấy, cô ta không nhìn thấy kết quả mà người trước đó gây ra sao? Cưới ai không được cứ phải cưới anh?
“Mấy công chúa Quỷ Vực Chi Thành này cô nào cũng có bệnh hả, muốn cưới anh cũng phải cần có mạng mới được.” Dương Tầm Chiêu trực tiếp nói lời tàn nhẫn, dao sắc chặt đay rối, là anh ta không cầm nổi dao hả? Hay bởi vì là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành nên không sợ gì hết?
“Nhưng nghe nói là công chúa Quỷ Vực Chi Thành này rất thân thiết với anh, cho nên mới muốn cưới anh đó.” Hàn Nhã Thanh suy nghĩ rồi nói.
Dương Tầm Chiêu nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh, không đồng ý nói: “Nếu như cô ta thực sự thân thiết với anh thì không biết bên cạnh anh có em sao? Còn dám chạy tới?” Dương Tầm Chiêu tự cảm thấy bản thân đã thể hiện rất rõ ràng rồi. Anh tuyệt đối chỉ có một mình Hàn Nhã Thanh thôi, người xung quanh đều biết cả, sao lại có người không rõ mà chạy tới được.
Hàn Nhã Thanh nghĩ thấy cũng phải, đúng thật là bên cạnh Dương Tầm Chiêu không có người phụ nữ nào khác. Hơn nữa nếu có người tiếp cận anh thì Dương Tầm Chiêu đều sẽ không để ý tới hoặc đẩy ra luôn, căn bản không tồn tại phụ nữ khác có thể tiếp cận được anh. Hình như có chút nói không hợp lý, mà Dương Tầm Chiêu chưa từng nghĩ rằng người cô nói đến mà cô sao? Hàn Nhã Thanh có hơi đau đầu.
“Cho nên anh chắc chắn sẽ không cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành à?” Hàn Nhã Thanh hỏi, cô lại muốn xem thử xem, Dương Tầm Chiêu biết được thân phận của cô rồi thì sẽ có phản ứng gì. Trong chuyện này sao anh ấy có thể suy nghĩ chậm chạp như vậy chứ?
“Em nói xem?” Dương Tầm Chiêu tức giận hùng hổ trả lời, tấm lòng anh dành cho cô, Hàn Nhã Thanh còn không rõ sao? Lại còn hỏi câu như vậy nữa, đúng là đáng giận mà.
Rõ ràng trước đây đã hiểu rõ tấm lòng của nhau rồi, sao bây giờ đột nhiên lại hỏi tới vấn đề này vậy?
Công chúa Quỷ Vực Chi Thành cũng được, người khác cũng được, đối với anh thì đều là một loại người, người không liên quan tới anh. Trong lòng anh trừ Hàn Nhã Thanh ra, những người phụ nữ khác đều có thể chia thành một loại khác.
Hàn Nhã Thanh cười khẽ: “Em cảm thấy, anh chắc chắn sẽ cưới cô ấy đó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.