Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 1789
Tư Đồ Không lái xe một mạch về đến nhà, đạp cửa đi vào. Nỗi tuyệt vọng trước đó vẫn luôn dồn nén trong lòng, bây giờ lại thêm cả tức giận. Liễu Ảnh, Liễu Ảnh, ha ha, anh ta đã thực sự nhìn nhầm cô rồi!
Tư Đồ Không vẫn luôn cảm thấy, mặc dù cô không phải là một cô gái dịu dàng, hay nhõng nhẽo, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, Liễu Ảnh lại tuyệt tình như vậy. Suốt năm năm trời, vậy mà cô lại có thể nói ra một cách nhẹ nhàng rằng, trong năm năm này, giữa hai người, chưa từng có với nhau một chút tình cảm nào, tất cả đều là do anh ta tự mình đơn phương mà thôi!
Như vậy, anh ta là cái gì? Tình cảm là xuất phát từ hai phía, cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương. Anh ta có thể thấy được, Liễu Ảnh cũng đã có chút rung động rồi. Khi anh ta hôn cô, Liễu Ảnh sẽ đáp lại, khi ở trên giường, cô cũng phối hợp, lại còn hết lần này đến lần khác quan tâm anh ta. Thế nhưng, tất cả đều chỉ là tình cảm đơn phương của anh ta thôi sao? Liễu Ảnh làm vậy chỉ là để muốn phối hợp với anh ta, chứ không phải xuất phát từ tình cảm thật lòng hay sao? Tư Đồ Không rất muốn hỏi Liễu Ảnh xem, cô đã làm thế nào mà có thể giả vờ một cách tự nhiên như thế, khiến anh ta chìm đắm vào trong đó?
Tư Đồ Không cũng không tin, Liễu Ảnh lại không cảm nhận được tình yêu của anh ta dành cho cô. Nếu không phải là yêu, sao anh ta có thể chiều theo ý của cô như vậy đây? Hay là, khi ở Thái Lan, vì anh ta đã quá dễ dãi với Liễu Ảnh, nên đã khiến cô quên mất rằng trước kia anh ta là người như thế nào?
Tư Đồ Không không có cách nào chấp nhận được, chuyện giữa anh ta và Liễu Ảnh chỉ là một giấc mơ.
Thế nhưng, thực tế đã cho anh ta một cú tát trời giáng, đó không chỉ là một giấc mơ, mà còn là một giấc mơ của riêng anh ta. Năm năm qua, anh ta và Liễu Ảnh chỉ là đồng sàng dị mộng, thật đúng là trớ trêu!
Tư Đồ Không cười lạnh, tại sao vừa rồi, anh ta lại có thể đồng ý một cách dễ dàng như thế? Thế nhưng, nếu không đồng ý thì còn có thể làm thế nào đây? Năm năm qua, anh ta đã nghĩ đến chuyện sẽ cùng Liễu Ảnh kết hôn, sinh con, tất cả kế hoạch cuộc sống sau này của anh ta, đều có sự hiện diện của Liễu Ảnh, nhưng còn Liễu Ảnh thì sao? Cô chỉ muốn trốn chạy, cô còn muốn làm rất nhiều, rất nhiều chuyện, nhưng mà… trong số đó, lại không hề có anh ta. Vậy đây là cái thứ tình cảm gì? Không phải chỉ là không quan tâm thôi phải không? Mà là căn bản không muốn không muốn liên lạc nữa, muốn đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với nhau.
Đã lâu như vậy rồi, anh ta và Liễu Ảnh dây dưa với nhau lâu như vậy rồi, điều khiến anh ta tuyệt vọng nhất chính là theo như những lời mà Liễu Ảnh đã nói, cô thích rất nhiều, rất nhiều thứ, nhưng trong số đó lại không có anh ta. Đây mới chính là điều khiến trái tim anh ta cảm thấy tuyệt vọng. Anh ta không sợ Liễu Ảnh lạnh nhạt, không sợ Liễu Ảnh chạy trốn. Những thứ này, nếu không phải thái độ tự bảo vệ, nếu không phải đưa ra lựa chọn, ít nhất, anh ta vẫn còn được có chút liên quan. Liễu Ảnh sẽ vẫn cảm nhận được sự tồn tại của anh ta, anh ta sẽ còn tâm sức để tiếp tục chơi cùng cô, dù thế nào, cũng sẽ để cho Liễu Ảnh cảm nhận được sự tồn tại của anh ta, cảm nhận được tình yêu của anh ta dành cho cô.
Thế nhưng, Liễu Ảnh đã không trốn tránh, không chạy trốn nữa rồi. Khi nhìn thấy anh ta, Liễu Ảnh đã không còn tranh cãi, mà lại nói chuyện một cách rất bình tĩnh. Tư Đồ Không nhớ lại, lúc sáng Liễu Ảnh đã nói người trong phòng cô không phải là đàn ông. Hóa ra, đây đúng là một lời nói thật, chỉ là cô muốn anh ta nhanh chóng rời đi, tránh gặp phải mẹ cô mà thôi. Vậy mà, anh ta lại coi đây là một lời giải thích, là lời giải thích với ngụ ý có tình cảm với anh ta, đúng là nực cười! Anh ta đúng là tự mình đa tình! Tất nhiên là ở trong lòng của Liễu Ảnh, mẹ cô sẽ có vị trí quan trọng hơn anh ta rồi. Liễu Ảnh giải thích chỉ là vì cô không muốn để mẹ của mình phải nhìn thấy anh ta. Thật đúng là… đáng buồn!
Tư Đồ Không uống rượu trong vô thức, anh ta rất hiếm khi uống say, nhưng lúc này, anh ta lại cảm thấy, mượn rượu giải sầu cũng là một chuyện không tồi. Anh ta không tin, không có Liễu Ảnh thì bên cạnh anh ta không còn người phụ nữ nào khác. Cũng chỉ là một người phụ nữ tuyệt tình thôi mà, dù cho anh ta không thể ngừng nhớ về cô thì đã sao, anh ta vẫn có thể tiếp tục sống một cách thật sung sướng!
Ý định trả thù trỗi dậy, Tư Đồ Không thực sự muốn thử một lần. Anh ta lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại, đầu bên kia vang lên một giọng nói bình tĩnh nhưng đầy sự tôn trọng: “Tổng giám đốc, anh có chuyện gì vậy?”
“Tìm một cô gái đưa đến đây!” Tư Đồ Không nói, không biết câu nói này đã khiến người ở đầu bên kia nhận phải một sự đả kích lớn thế nào. Một lúc lâu sau, người kia mới phản ứng, ngập ngừng hỏi: “Tìm một cô gái phải không ạ? Tìm đại một cô nào cũng được phải không ạ?” Người này vẫn nhớ rằng bên cạnh Tổng giám đốc còn có một cô gái tên là Liễu Ảnh mà, trước đây có đến công ty rồi. Tổng giám đốc rất cưng chiều cô ấy, tại sao mới đây thôi mà đã thay đổi rồi? Anh ta thầm nghĩ, đúng là dễ thay đổi, không thể nào tùy tiện suy đoán tâm tư của ông chủ được.
“Còn cần tôi phải nhắc lại hay sao? Trong vòng một tiếng, phải đưa người đến đây!” Tư Đồ Không lạnh lùng nói. Đúng là nhiều chuyện mà! Làm sao nào, Liễu Ảnh đi rồi, anh ta không thể tìm người con gái khác hay sao? Cậu ta định nghi ngờ cái gì? Hay là gần đây bọn họ sống quá nhàn rỗi rồi, bây giờ còn dám nghi ngờ cả lời nói của anh ta nữa.
Tư Đồ Không ngả người ra ghế sô pha, vừa uống rượu vừa suy nghĩ, nếu như Liễu Ảnh còn ở đây, nhất định cô sẽ khuyên anh ta uống ít rượu đi, còn bây giờ, anh ta có uống bao nhiêu cũng không có người quản. Suồng sã nhưng cô đơn, người đâu rồi! Người đâu rồi? Con người đúng là một loài sinh vật mâu thuẫn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.