CHƯƠNG 1775
Hàn Nhã Thanh cảm thấy Lâm Từ là một người rất đơn thuần, như một thợ thủ công chỉ hứng thú với thứ mình muốn tạo nên, ngoài ra không màng gì hết. Lâm Từ giống một người thợ mài ngọc, Đường Vũ Kỳ là khối ngọc thô, cô ấy liếc mắt một cái đã nhìn ra, sẵn lòng tiêu tốn thật nhiều tâm tư và sức lực để tạo hình. Còn Đường Minh Hạo chính là một tảng đá xinh đẹp, người ta có thể thưởng thức nhưng không tạo hình được, đương nhiên Lâm Từ sẽ không hứng thú với cậu bé.
Dương Tầm Chiêu vẫn luôn quan sát Lâm Từ. Tuy anh chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Mặc, cũng không biết Lâm Từ, nhưng người nắm quyền nhà họ Mặc bây giờ chính là Mặc Tử và Mặc Niệm, anh đều có nghe về danh tiếng của hai người. Như Lâm Từ nói thì cô ấy có địa vị rất quan trọng ở nhà họ Mặc, vì sao lại chưa từng nghe qua chứ? Chẳng lẽ là một đứa con bị từ bỏ? Không thể nào, nếu chỉ là người không đáng kể thì Lâm Từ đã không dám nói như vậy. Dương Tầm Chiêu rất tò mò, không biết rốt cuộc thân phận của Lâm Từ ở nhà họ Mặc là gì.
Đường Minh Hạo suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu: “Chị nói đúng, em thật sự sẽ không đi cùng chị. Em hiểu lầm chị rồi.”
Lâm Từ ngạc nhiên nhìn Đường Minh Hạo, không ngờ cậu bé lại dễ dàng xin lỗi người khác như vậy.
Nhưng Lâm Từ thích người như thế, thông minh và có chủ kiến của chính mình. Cô cười nói: “Nếu em muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867690/chuong-1775.html