Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 1775
Hàn Nhã Thanh cảm thấy Lâm Từ là một người rất đơn thuần, như một thợ thủ công chỉ hứng thú với thứ mình muốn tạo nên, ngoài ra không màng gì hết. Lâm Từ giống một người thợ mài ngọc, Đường Vũ Kỳ là khối ngọc thô, cô ấy liếc mắt một cái đã nhìn ra, sẵn lòng tiêu tốn thật nhiều tâm tư và sức lực để tạo hình. Còn Đường Minh Hạo chính là một tảng đá xinh đẹp, người ta có thể thưởng thức nhưng không tạo hình được, đương nhiên Lâm Từ sẽ không hứng thú với cậu bé.
Dương Tầm Chiêu vẫn luôn quan sát Lâm Từ. Tuy anh chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Mặc, cũng không biết Lâm Từ, nhưng người nắm quyền nhà họ Mặc bây giờ chính là Mặc Tử và Mặc Niệm, anh đều có nghe về danh tiếng của hai người. Như Lâm Từ nói thì cô ấy có địa vị rất quan trọng ở nhà họ Mặc, vì sao lại chưa từng nghe qua chứ? Chẳng lẽ là một đứa con bị từ bỏ? Không thể nào, nếu chỉ là người không đáng kể thì Lâm Từ đã không dám nói như vậy. Dương Tầm Chiêu rất tò mò, không biết rốt cuộc thân phận của Lâm Từ ở nhà họ Mặc là gì.
Đường Minh Hạo suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu: “Chị nói đúng, em thật sự sẽ không đi cùng chị. Em hiểu lầm chị rồi.”
Lâm Từ ngạc nhiên nhìn Đường Minh Hạo, không ngờ cậu bé lại dễ dàng xin lỗi người khác như vậy.
Nhưng Lâm Từ thích người như thế, thông minh và có chủ kiến của chính mình. Cô cười nói: “Nếu em muốn chơi thôi thì có thể đến thử, chị sẽ chọn một người thích hợp để dẫn dắt em.”
Đường Minh Hạo lại lắc đầu: “Em không muốn đi, để Vũ Kỳ đi là được rồi.” Cậu bé tỏ thái độ từ chối, Lâm Từ chợt cảm thấy đùa rất vui. Gương mặt non nớt mà tâm trí lại chín chắn, khiến người ta khó lòng từ chối. Đáng tiếc… không phải sở thích của cô ấy, cô ấy thích Đường Vũ Kỳ hơn. Cô bé chính là một khối ngọc thô, có thể thoải mái tạo hình, tựa như một cô công chúa nhỏ mặc người ta trang điểm cho mình vậy.
Hàn Nhã Thanh nhìn Lâm Từ, cô gái trước mặt không giống cô, có thể nhìn rõ mọi nét buồn, vui, giận, hờn trên gương mặt cô ấy, không che giấu chút nào. Có lẽ không phải không biết che giấu, chỉ là khinh thường, không buồn che giấu mà thôi. Cô ấy kiêu ngạo và đường hoàng, Hàn Nhã Thanh tán thưởng cô gái như vậy. Cô chủ động thân thiện nói: “Cô Lâm đến một mình thôi à? Đi du lịch thư giãn sao? Nếu không có nơi nào để đi thì hay là đến nhà chúng tôi nhé?”
Lâm Từ nhìn cả gia đình họ, người nào cũng khiến cô ấy cảm thấy tò mò. Đường Vũ Kỳ là công chúa, là người cô ấy nhìn trúng. Đường Minh Hạo tựa như hoàng tử vậy, có ý tưởng độc lập của riêng mình, kiêu ngạo nhưng không tự phụ, cái gì nên kiên trì thì kiên trì, nên xin lỗi thì xin lỗi, sẽ không khiến người ta cảm thấy vô lý. Hàn Nhã Thanh trông thì dịu dàng vô cùng, nhưng thật ra rất sắc sảo khôn ngoan, tâm tư nhanh nhạy, không phải người dễ dàng lừa gạt, là một cô gái rộng lượng và trí tuệ, cô ấy rất thích người như thế. Còn Dương Tầm Chiêu, tuy vẫn luôn không nói gì, cảm giác tồn tại rất thấp nhưng lại không thể xem nhẹ. Sự tin tưởng và thấu hiểu anh dành cho Hàn Nhã Thanh làm cô ấy sinh ra cảm giác hâm mộ.
Nhiều năm như vậy, cô ấy luôn không quá đặt nặng tình cảm, có hay không cũng không sao. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô ấy muốn xông pha yêu đương một lần, sau đó cưới chồng, sinh con, trải qua cuộc sống hạnh phúc.
Lâm Từ tặc lưỡi, có phải chỗ này có gì kỳ quái không vậy? Sao cứ toàn gặp phải mấy người kỳ quái thế?
Ví như, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, rồi như Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu, và như… Mặc Thành nữa. Người nào người nấy, rõ ràng là những người liếc mắt một cái có thể nhìn thấu, nhưng lại thể hiện ra những điểm hoàn toàn khác biệt, làm người ta ngỡ ngàng. Lâm Từ chợt muốn ở lại thêm một thời gian, xem liệu có thêm niềm vui bất ngờ nào nữa không!
Đúng lúc này, đồ ăn bưng lên cắt ngang suy nghĩ của Lâm Từ, nhưng ý tưởng này cứ như hạt giống được gieo xuống, từ từ mọc rễ, nảy mầm trong lòng cô ấy vậy.
Mấy ngày nay, Liễu Ảnh không ra ngoài. Bởi vì mẹ Liễu ở đây nên tâm trạng cô ấy đã tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn ném Tư Đồ Không ra khỏi đầu.
Thời tiết hôm nay rất đẹp. Liễu Ảnh dẫn mẹ Liễu ra ngoài, không ngạc nhiên khi lại phát hiện ra Tư Đồ Không đi theo, Liễu Ảnh thẳng thừng ngó lơ đối phương. Lúc về, thấy Hàn Nhã Thanh đến, cô không vào cửa mà đứng chờ ngoài đình nghỉ mát, Liễu Ảnh vừa vào đã thấy ngay. Cô ấy hơi cảm động, căn hộ này vốn là của Hàn Nhã Thanh, cô có chìa khóa, hiện tại chỉ cho mình mượn ở tạm thôi, nhưng cô lại hết sức tôn trọng, mình không ở nhà nên cô cũng không vào, cứ như căn nhà này là của mình vậy. Liễu Ảnh biết, Hàn Nhã Thanh không muốn tạo áp lực cho cô ấy, tránh cho cô ấy có cảm giác ăn nhờ ở đậu.
Liễu Ảnh bước tới gọi cô: “Nhã Thanh.”
Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Liễu Ảnh đi tới. Vì Liễu Ảnh đi ngược sáng nên Hàn Nhã Thanh không thấy rõ mặt cô ấy lắm, chỉ cảm thấy cô ấy đã phấn chấn hơn nhiều rồi.
“Cậu đến thì cứ vào thẳng nhà là được, đây là nhà cậu mà.” Liễu Ảnh nói thẳng. Cô ấy chỉ xem nơi này như một nơi ở tạm, không có cảm giác mái ấm gia đình, Nhã Thanh không cần suy nghĩ nhiều như vậy.
Hàn Nhã Thanh không đồng ý: “Cậu ở lại đây thì chính là chủ nơi này. Tớ sẽ không vào khi chưa được cậu đồng ý.” Hàn Nhã Thanh hiểu ý tứ của Liễu Ảnh. Cho dù chỉ có mình Liễu Ảnh ở đây, cô cũng sẽ không tùy tiện đi vào, chứ đừng nói bây giờ còn có mẹ Liễu nữa, càng không thể quá tùy ý được. Cô hy vọng Liễu Ảnh ở đây thoải mái tự nhiên, không cần kiêng kỵ gì nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.