Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 1770
Lời nói của Đường Vũ Kỳ khiến tất cả mọi người đều buồn cười. Cái Trương Minh Hoàng hâm mộ là tình cảm giữa người trong gia đình, là mối quan hệ vợ chồng hòa thuận, gia đình hạnh phúc, nhưng lại bị Đường Vũ Kỳ nói thành giống như ông đang hâm mộ vì họ có hai đứa trẻ như Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo vậy.
Hàn Nhã Thanh cười vỗ đầu con, như thế này là thích Trương Minh Hoàng đến mức nào đây? Cô cười trêu chọc: “Nếu thành chủ hâm mộ thì có thể để Thành thiếu chủ kết hôn đi, sau đó hai vợ chồng cùng sinh một đứa bé.” Hàn Nhã Thanh nói như vậy vì cô vẫn cảm thấy mong muốn lớn nhất trong lòng Trương Minh Hoàng là có được cháu do con mình đẻ ra, nếu bây giờ chưa tìm được con gái thì cứ để Mặc Thành làm cũng được.
Mặc Thành không khỏi hối hận, có phải anh ta không nên ở lại chỗ này không, trước đó còn nghĩ như thế nào nhỉ? Hôm nay anh ta còn chưa làm gì vậy mà vẫn bị người ta kéo vào, còn bị liên lụy nữa, kết hôn sinh con… lại sắp bị thúc giục chuyện này nữa à?
Anh ta nhìn về phía Trương Minh Hoàng. Đừng ba ơi! Họ chỉ nói bừa thôi! Huống chi, Hàn Nhã Thanh chính là con gái ba đó, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo là cháu ngoại của ba. Nếu ba muốn được hâm mộ thì chỉ cần có họ là đủ rồi, nhất định đừng có kéo con vào! Mặc Thành mặc niệm trong lòng.
Chỉ tiếc là Trương Minh Hoàng không thể nghe thấy tiếng lòng của Mặc Thành, ông gật đầu tỏ vẻ tán thành. Năm đó ông bỏ lỡ một lần là lỡ cả đời, nếu Mặc Thành yêu ai thì nên kết hôn sinh con luôn cũng không tệ! Ông quay sang nhìn Mặc Thành đầy ẩn ý.
Mặc Thành bất đắc dĩ, thế này có phải là nằm không cũng trúng đạn không? Anh ta rõ ràng không nói gì, không làm gì hết, thế mà vẫn bị người khác nhắc tới. Anh ta nói với vẻ ấm ức: “Ba nuôi.”
Trương Minh Hoàng “hừ” một tiếng, cố ý tỏ ra yếu đuối để khiến ông mềm lòng sao? Ông không phải là người như vậy đâu. Hơn nữa, xét trên một phương diện nào đó thì đúng là Mặc Thành cũng nên kết hôn rồi. Hàn Nhã Thanh nhỏ hơn anh ta mà đã có con năm tuổi rồi kìa! Trương Minh Hoàng vừa nhớ tới Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo thì trái tim lại thấy mềm mại.
Ông nhàn nhạt lên tiếng: “Con nhìn cậu ba Dương và cô Hàn đi, con của bọn họ đã được mấy tuổi rồi, còn con thì đến cả bạn gái cũng không có.”
Mặc Thành đỡ trán, anh ta thật sự không muốn tìm bạn gái mà. Anh ta cảm thấy rất phiền, mấy người đó dính người như vậy, đâu có thoải mái bằng ở một mình.
“Ba nuôi, không phải là vì con không tìm được người thích hợp sao? Nếu có người giống cô Hàn thì con sẽ theo đuổi ngay.” Mặc Thành nói, bỏ qua vẻ mặt lạnh lùng của Dương Tầm Chiêu. Hàn Nhã Thanh nhướng mày, lá gan lớn đấy, họ còn đang ở đây đó.
Cô mở miệng ý tứ sâu xa: “Câu này của Thành thiếu chủ không thích hợp lắm đâu?”
Mặc Thành gật đầu, nói với vẻ thản nhiên: “Tôi cũng chỉ lấy ví dụ thôi, không có ý gì khác.”
Biết là một chuyện, trong lòng không thoải mái là một chuyện khác, Dương Tầm Chiêu không thích Mặc Thành nói như vậy. Anh suy nghĩ rồi lấy ra một cái hộp: “Lúc trước Thành thiếu chủ đã mua cho Vũ Kỳ và Minh Hạo không ít đồ, tôi còn chưa cảm ơn anh nữa, cái này xem như là quà đáp lễ đi.”
Theo trực giác Mặc Thành cảm thấy thứ này không tốt lành gì cả, nhưng vẫn nhận lấy, mở ra xem. Bên trong là một viên đá sapphire, tầm mười cara, là một viên đá quý có thể để làm đồ sưu tầm, rất có giá trị.
Đẹp, sang trọng, đắt tiền, nhưng… tặng anh ta cái này có vẻ không hợp cho lắm đâu? Mặc Thành mím môi, đàn ông căn bản không có hứng thú với đồ trang sức, Dương Tầm Chiêu đưa cái này cho anh ta là có ý gì? Rõ ràng là có người khác phù hợp hơn mà? Anh ta nghĩ vậy rồi hỏi thẳng: “Cậu ba Dương có chắc là không đưa nhầm người không? Viên đá quý này rõ ràng nên đưa cô Hàn mới thích hợp chứ?”
Dương Tầm Chiêu bình tĩnh nói: “Thích hợp hay không thích hợp cũng phải tùy người. Huống chi, nếu Thành thiếu chủ không thích thì có thể tặng cho người khác. Không phải lúc đi mua đồ có người đã tặng Vũ Kỳ một bộ trang sức sao?”
Viên ngọc này là do người khác tặng cho Dương Tầm Chiêu. Khi anh nhận cũng không nghĩ tới sẽ làm gì với nó, nhưng theo bản năng anh không hề nghĩ tới việc sẽ đưa cho Hàn Nhã Thanh. Bởi vì trong lòng anh, những món đồ anh đưa cho Hàn Nhã Thanh nhất định phải do tự tay anh chọn, đồ người khác đưa anh sẽ không tặng cho cô.
Mặc Thành cảm thấy viên ngọc này khá nặng. Anh ta không định tặng lại cho Lâm Từ thứ gì, đây là chuyện đối phương tự nguyện làm, hơn nữa còn là tặng cho Đường Vũ Kỳ nữa. Đường Vũ Kỳ đã làm bạn với Lâm Từ rồi thì những chuyện sau này cũng không cần anh ta phải can thiệp.
Nhưng nghĩ đến thân phận của Lâm Từ anh ta lại cảm thấy món quà này dường như cũng không tồi, vì vậy liền gật đầu: “Vậy thì để xem thử, nếu gặp được tôi sẽ tặng cho cô ấy. Nhưng… không biết có gặp lại được không nữa.”
Mặc Thành cũng có hứng thú với Lâm Từ, thân phận bí ẩn, tác phong làm việc nhanh nhẹn, anh ta thấy rất tò mò, không biết cô ấy có phải người của nhà họ Mặc không.
Thay vì nói Mặc Thành có hứng thú với Lâm Từ thì đúng ra nên nói là anh ta có hứng thú với nhà họ Mặc thì đúng hơn. Còn cả chuyện xảy ra năm đó nữa, vì sao cái chết của Lâm Uyển lại dễ dàng được cho qua như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.