Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 1763
“Con không quen biết, có lẽ là tới gây chuyện đấy ạ.” Nếu không nhìn thấy bóng lưng lấp ló đó, có lẽ Liễu Ảnh sẽ cảm thấy khó hiểu, nhưng nhìn thấy người đó rồi, Liễu Ảnh liền biết thật ra có người tới kiếm chuyện, có lẽ chỉ là ý định nhất thời thôi, nếu không cô đã không dễ dàng tránh thoát như thế rồi. Còn về phần người đó là ai, Liễu Ảnh nghĩ có lẽ không thể không liên quan đến Tư Đồ Không được.
“Liễu Ảnh, vừa rồi con không nên nói như thế.” Mẹ Liễu nghĩ tới lời của Liễu Ảnh liền đau lòng, con gái bà không phải là người thiếu tự trọng như vậy, khong ngờ trong tình huống vừa nãy cô hoàn toàn không muốn tranh cãi mà trái lại còn thừa nhận, nếu sau này không làm rõ thì phải làm sao đây? Có phải con gái bà sẽ phải gánh cái danh xấu này không?
“Dạ?” Liễu Ảnh không hiểu ý của mẹ Liễu, vừa rồi cô cũng đâu nói gì quá đáng đâu? Sao vẻ mặt mẹ lại nghiêm túc như thế?
Mẹ Liễu hơi mím môi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vừa rồi con không nên không phản bác lại, không nên trực tiếp thừa nhận, con muốn người khác nghĩ về con thế nào đây?”
Mẹ Liễu vừa nghĩ tới ánh mắt của những người khác khi nhìn về Liễu Ảnh liền cảm thấy khó chịu. Vừa rồi ánh mắt tràn đầy khinh thường của những người đó trực tiếp rơi trên người Liễu Ảnh, bà có thể cảm nhận được cảm giác lúng túng đó, ánh mắt đó dường như cũng rơi xuống trên người bà.
Liễu Ảnh thoáng sửng sốt, cô cười khổ: “Mẹ, tình cảnh vừa rồi mẹ cũng thấy rồi đó, không phải cứ phản bác lại là được, cho nên con mới tạm thời thừa nhận, chỉ là vì để cô ta tự rối loạn trận tuyến mà thôi. Có thể người vừa nãy chỉ lên kế hoạch nhất thời, chỉ muốn tìm con để gây phiền phức, nên mẹ không cần phải để ý quá đâu.”
Liễu Ảnh giải thích với bà. Thật ra cô không thấy hề hấn gì, có rất nhiều chuyện không phải chỉ giải thích là có thể giải quyết được vấn đề, những người đó nắm vai trò chủ đạo, lời giải thích của cô chẳng có ý nghĩa gì mà càng giống như đang ngụy biện.
Cần gì phải thế? Không bằng thuận theo lời cô ta nói để cô ta tự lộ sơ hở. Liễu Ảnh chắc chắn mình không quen biết cô ta, càng chưa từng làm những chuyện như chen chân vào tình cảm của người khác, vậy nên chắc chắn người đó sẽ nói không ra nguyên cớ.
Liễu Ảnh cảm thấy chuyện thiếu đạo đức duy nhất mà mình làm, chính là ở bên cạnh Tư Đồ Không nhiều năm như vậy, còn lại, không hề có chuyện nào khác.
Mẹ Liễu lắc đầu, bà không đồng tình với cách nghĩ này của Liễu Ảnh, nhưng thật sự không có gì có thể chỉ trích cả. Bây giờ mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi, cứ coi như xong chuyện rồi đi. Nếu là trước kia thì mẹ Liễu tuyệt đối sẽ không tiếp thu nổi chuyện thế này, nhưng bây giờ, Liễu Ảnh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mà mặc dù cách làm của Liễu Ảnh có hơi thay đổi nhưng cô vẫn là Liễu Ảnh của trước đây, không phải không hề để tâm tới bất cứ thứ gì. Liễu Ảnh chỉ là đang dùng cách của mình để bảo vệ chính mình mà thôi, có thể… cách làm hơi cực đoan một chút, nhưng có hiệu quả không phải là được rồi sao?
Chỉ cần Liễu Ảnh không sao là được rồi.
Trên đường đi về rất im lặng, vừa mới về tới nơi mẹ Liễu liền xách đồ vào phòng bếp, từ buổi chiều cho tới giờ Liễu Ảnh chưa ăn một chút gì cả, chỉ sợ cô đã đói lả người cả rồi.
Liễu Ảnh nghĩ rằng mẹ Liễu tức giận rồi nên cô đi tới nhìn mẹ mình, xin lỗi bà: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, lần sau con sẽ không làm thế nữa.”
Mẹ Liễu biết Liễu Ảnh hiểu lầm rồi, bà chỉ quay người lại, nhìn cô cười: “Mẹ không tức giận, chỉ cần con đã suy nghĩ kỹ rồi thì làm sao cũng được, mẹ hiểu con gái mẹ nuôi dạy nên sẽ không dễ dàng tin lời những người khác nói.”
Liễu Ảnh dựa vào tường nhìn mẹ mình bận tíu tít, cô phát hiện mình rất thích bầu không khí yên tĩnh như thế này, giống như… đang ở nhà vậy. Liễu Ảnh rất hưởng thụ khung cảnh này.

Bởi vì hôm nay Hàn Nhã Thanh sẽ tới đón Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo nên từ sớm hai đứa đã thu dọn đồ đạc, chúng sắp xếp hành lý, ăn sáng xong rồi liền đợi Hàn Nhã Thanh tới đón.
Mặc Thành cũng ở trong phòng khách, anh ta vốn dĩ rất ít khi ở đây, chỉ là muốn nhân cơ hội này xin lỗi Hàn Nhã Thanh, hơn nữa lại thích hai đứa Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo nữa nên giờ mới ngồi đây.
Buổi sáng ngủ dậy, tâm trạng Trương Minh Hoàng hơi mơ hồ, ông và Hàn Nhã Thanh chưa từng chính thức gặp mặt nhau, thời gian gọi video trước đó cũng rất ngắn, đến cả cảm xúc ông còn chưa điều chỉnh tốt. Lần này Hàn Nhã Thanh tới khiến đáy lòng ông rất kích động, thậm chí còn hơi bối rối. Ông không biết Hàn Nhã Thanh có thích mình không, có khi nào lại cảm thấy ông cố ý mượn hai đứa nhỏ để tiếp cận cô không, chuyện ông lo lắng nhất là sau khi có kết quả giám định cha con rồi thì có khi nào Hàn Nhã Thanh sẽ cảm thấy ông đã tính kế sẵn rồi không.
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo thì thoải mái hơn nhiều, tâm trạng vui vẻ chiếm phần lớn, chúng cảm thấy mẹ gặp mặt người ông mà mình yêu quý rồi thì sau này hai đứa sẽ có thể chơi đùa thoải mái hơn nhiều, đặc biệt là Đường Vũ Kỳ, cô bé vô cùng mong đợi cuộc gặp mặt giữa Hàn Nhã Thanh và Trương Minh Hoàng.
Mười giờ Hàn Nhã Thanh đã tới. Bởi vì trước đó quản gia Trọng đã cho người đợi ở bên ngoài nên liền trực tiếp dẫn Hàn Nhã Thanh đi vào. Trong lòng quản gia Trọng, Hàn Nhã Thanh chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, vì vậy ông ta cũng vô cùng chờ mong Hàn Nhã Thanh đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.