Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 1742
Đường Minh Hạo giơ điện thoại lên trước mặt Mặc Thành, để anh ta nhìn thấy câu trả lời của Lâm Từ, nói rõ ràng cho Mặc Thành biết rằng Lâm Từ chưa ngủ, chính là làm lơ chú đấy.
Mặc Thành bực bội, bản thân chọc gì tới Lâm Từ sao? Chắc chắn là không, nhưng sự phân biệt đối xử này cũng rõ ràng quá rồi đấy?
Đường Vũ Kỳ ở một bên cười khúc khích, rõ ràng chú bị ghét bỏ, đã vậy còn không biết vì nguyên nhân gì.
Trương Minh Hoàng nhìn bọn họ chơi đùa. Trong lòng luôn có cảm giác vui vẻ thoải mái, sự hổ thẹn và rối rắm vì Lâm Uyển vừa rồi cũng tan biến. Ông nhìn Mặc Thành rồi lắc lắc đầu. Từ khi tới đây, hình như Mặc Thành không làm được gì thuận lợi cả, bây giờ còn bị người ta tỏ ý ghét bỏ rõ ràng nữa, có lẽ phải chịu đả kích gấp bội.
Đường Minh Hạo gửi tin nhắn trả lời Lâm Từ, sau đó nói với Trương Minh Hoàng: “Ông ơi, bọn cháu định ngày mai trở về. Mẹ sẽ tới đón bọn cháu.”
Giọng điệu Đường Minh Hạo vô thức mang theo chút thương cảm, nhưng cậu lại không nhận ra, cũng không hiểu được đó là cảm xúc gì.
Bầu không khí lập tức lạnh đi, Đường Vũ Kỳ ngây người nhìn Đường Minh Hạo, không ngờ cậu lại bất ngờ nói ra như vậy, tâm trạng lập tức trầm xuống.
“Nhanh thế sao!” Quản gia Trọng theo bản năng thốt lên. Ông ta lập tức nhìn Trương Minh Hoàng, ánh mắt ông rũ xuống, nhìn không rõ cảm xúc, nhưng cảm giác cả người trở nên tiêu điều, giống như chỉ còn lại một mình ông vậy.
Đường Vũ Kỳ thấy vậy liền cảm thấy khó chịu. Vốn dĩ cô bé ở đang bên cạnh Trương Minh Hoàng rồi, vậy là liền dịch sát lại gần ông, ôm lấy cánh tay Trương Minh Hoàng nói: “Ông ơi, ông đừng buồn, chúng cháu về nhà một chuyến, nếu sau này nhớ ông thì chắc sẽ lại tới gặp ông.”
Trương Minh Hoàng lập tức được trấn an, đúng vậy, hiện giờ họ còn chưa nhận nhau, trở về là chắc chắn, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi, việc gì phải rối rắm mãi chứ? Chỉ cần Vũ Kỳ và Minh Hạo vẫn muốn tới là đủ rồi.
Ông miễn cưỡng cười: “Được, vậy ông sẽ đợi Vũ Kỳ và Minh Hạo, ở đây luôn có chỗ cho các cháu.”
Đường Vũ Kỳ gật đầu. Đối với Trương Minh Hoàng, tuy cô bé ngoài miệng luôn gọi ông, nhưng trong lòng đã xem Trương Minh Hoàng là ông ngoại rồi, chỉ đợi tới ngày mai làm giám định ADN, chờ có kết quả thôi. Đường Vũ Kỳ tin, cô bé thân thiết với ông như vậy không phải là không có nguyên do, nếu như có thì nhất định là do có quan hệ huyết thống.
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đợi một lúc, Trương Minh Hoàng vẫn không hề hỏi nguyên nhân chúng phải về, chúng cũng không muốn chủ động nhắc tới khiến ông đau lòng, thế nên đều không nói gì cả.
Đường Vũ Kỳ nghĩ, chuyện này cứ như vậy mà cho qua đi, không để ông biết nữa. Cô bé quơ quơ cánh tay Trương Minh Hoàng nói: “Ông ơi, vậy cháu và anh đi ngủ trước đây, ngày mai chúng ta lại vui vẻ chơi cùng nhau cả một ngày luôn!”
Trương Minh Hoàng gật đầu, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo về phòng, trước khi đi, Đường Vũ Kỳ nhìn Mặc Thành đầy ẩn ý, Mặc Thành gật đầu.
Đương nhiên là Trương Minh Hoàng nhìn thấy hành động của họ, trong lòng vừa bất ngờ vừa vui mừng, có phải là… có phải là…
Chờ tới khi Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo về phòng, Mặc Thành nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Trương Minh Hoàng, mỉm cười nói: “Ba nuôi, ba có thể yên tâm rồi, con đã thuyết phục Vũ Kỳ, con bé đồng ý làm giám định ADN với ba. Hơn nữa, con bé còn chủ động đề nghị, trước khi có kết quả xét nghiệm, không cần nói với người khác.”
Trương Minh Hoàng yên tâm, hóa ra là Vũ Kỳ tự nguyện. Con bé không có oán hận gì với mình, cũng có thể chấp nhận mình là ông ngoại. Trương Minh Hoàng cảm thấy trong lòng tràn đầy hy vọng. Hơn nữa, không ngờ Đường Vũ Kỳ lại suy xét chu toàn như vậy. Trước khi có kết quả không nói với người khác, vậy thì, dù có là thật hay là hiểu lầm cũng sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ của ông và những người khác.
Quản gia Trọng thở dài tự đáy lòng: “Thành chủ, cuối cùng cũng đợi được tới ngày này, ngày mai, ngày mai là có thể sắp xếp để ông và Vũ Kỳ đi làm giám định ADN rồi.”
Mặc Thành mím môi, quả nhiên vừa kích động một cái là đầu óc lại không rõ ràng như vậy sao? Anh ta bất đắc dĩ nói: “Vũ Kỳ đồng ý rồi, vậy cho dù là tóc hay là máu đều có thể chủ động nói với con bé. Chẳng lẽ nhất định phải đưa con bé đi sao? Chỉ có một mình Vũ Kỳ, Minh Hạo có thể đồng ý sao?”
Mặc Thành quá hiểu Đường Minh Hạo, tuy rằng hiện giờ cậu bé có đủ tin tưởng với anh ta và Trương Minh Hoàng nhưng cũng không thể để một mình Vũ Kỳ bị đưa đi được, chắc chắn sẽ đi theo. Như vậy thì chắc không thể từ chối được đâu. Nếu từ chối thì Minh Hạo sẽ suy đoán thành thế nào đây, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ngày mai mang tóc của Vũ Kỳ đi là được rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.