Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 1740
Nếu như lúc đó xảy ra tranh chấp, dù Quỷ Vực Chi Thành không e sợ nhưng cũng sẽ bị thương tổn nặng nề.
Khoảng thời gian đó là lúc Quỷ Vực Chi Thành căng thẳng nhất. Nhưng dù là nước Z hay là VG đều không có chút động tĩnh gì.”
Trương Minh Hoàng nhớ tới khi đó vẫn cảm thấy nó trôi qua quá nhẹ nhàng, đó là điều ông chưa từng nghĩ tới. Mợ chủ của VG chết ở Quỷ Vực Chi Thành, VG và nước Z lại không hành động gì, vì vậy mà ông càng thêm lo lắng, thế nhưng lại nhận được một bức thư.
“Lúc đó, bọn ba đều tưởng VG và nước Z sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Quỷ Vực Chi Thành, ít nhất cũng phải làm gì đó. Chỉ là, mọi chuyện thật sự chỉ như vậy thôi. Ba nghĩ, có lẽ khi Lâm Uyển còn sống luôn có dự cảm chẳng lành, bà ấy sớm đã đoán ra, bản thân có khả năng sẽ chết, thế nên đã gửi tin tới cho Mặc Ngạn trước. Ba không biết cụ thể họ nói gì, nhưng VG và nước Z không truy cứu cái chết của Lâm Uyển, sau đó VG và Quỷ Vực Chi Thành cũng không có bất cứ liên hệ gì nữa”
Trương Minh Hoàng nói. Quỷ Vực Chi Thành lớn mạnh, nhưng thời gian đó, nếu VG và nước Z dốc toàn bộ sức lực đối phó với Quỷ Vực Chi Thành, dựa vào trạng thái lúc đó của ông, thật sự không chắc có khả năng ứng phó được hết.
Khả năng duy nhất là cả hai đều tổn thất, không bên nào được lợi. Thế nên, từ phương diện này, Trương Minh Hoàng rất cảm kích Lâm Uyển.
Trương Minh Hoàng rất ít khi để ý tới chuyện gì, năm đó là Đường Thấm Nhi, hiện giờ là Mặc Thành và Hàn Nhã Thanh, còn có Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, cùng lắm thì thêm cả quản gia Trọng. Ngoại trừ những người này ra, hình như không còn ai nữa. Mà thứ duy nhất Trương Minh Hoàng quan tâm cũng chỉ có Quỷ Vực Chi Thành mà thôi. Đối với chuyện Lâm Uyển bảo vệ Quỷ Vực Chi Thành, ngoại trừ cảm kích ra, ông càng cảm thấy áy náy hơn. Mà sự áy náy này, những lúc ông thả lỏng tâm tình thì nó lại càng trào lên mãnh liệt.
Mặc Thành thổn thức không thôi. Giữa Trương Minh Hoàng và Lâm Uyển, không có tình yêu. Có thể nói đến tận bây giờ, Trương Minh Hoàng vẫn không có tình cảm với Lâm Uyển.
Nhưng vì sự tồn tại của những chuyện kia không thể nào gạt bỏ được, sự hổ thẹn của Trương Minh Hoàng đối với Lâm Uyển cũng chẳng thể nào tiêu tan. Sự cảm kích lúc trước có thể dần mờ đi, nhưng sự áy náy vẫn luôn tồn tại rõ ràng, huống hồ… còn là áy náy với một người đã chết?
Người đó mãi mãi không có được cơ hội gạt bỏ đi những áy náy kia. Có lẽ, Trương Minh Hoàng thường ngày lạnh nhạt, không nhớ tới Lâm Uyển, nhưng một khi nghĩ tới rồi, tất cả tình cảm đều sẽ ập tới. Bà ấy bảo vệ Trương Minh Hoàng một lần, quan trọng hơn là, bảo vệ Quỷ Vực Chi Thành một lần, tình cảm này, không có cách nào buông bỏ.
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo yên lặng lắng nghe. Từng nghe qua một câu nói, người sống không tranh được với người chết. Cũng giống như vậy, con người chết đi, nếu được người khác nhớ tới thì sẽ càng không dễ quên đi. Lâm Uyển có ý nghĩa như thế nào với Trương Minh Hoàng, chúng không hiểu, nhưng chúng chắc chắn một điều, Trương Minh Hoàng không hề yêu Lâm Uyển. Khi ông nhắc tới Lâm Uyển, vẻ mặt vẫn luôn hờ hững, chỉ có phần nhiều là sự áy náy cùng nỗi tiếc nuối không thể đền bù.
“Thế… vì sao lại có liên quan với trang sức ạ?” Vốn dĩ Đường Vũ Kỳ rất vui, nhưng khi biết chuyện này lại cảm thấy trang sức trên người trở nên hết sức nặng nề, vô cùng không thích hợp.
“Bởi vì, bộ trang sức này là do vợ của người từng làm chủ nhà họ Mặc nắm quyền của VG thiết kế, lúc đó chỉ triển lãm một lần, giá trị hàng chục tỷ. Người dám động vào bộ thiết kế này chỉ có thể là người nhà họ Mặc thôi.” Trương Minh Hoàng chắc chắn nói. Hiện giờ, đa số mọi người đều biết chủ tịch VG là Lâm Tử, có một người em gái là Lâm Niệm. Nhưng những người có thân phận địa vị thì đều biết rõ một điều, cái tên đó chỉ là danh xưng bên ngoài của bọn họ mà thôi, tên thật của họ là Mặc Tử, Mặc Niệm. Còn về Lâm Từ, có lẽ là Mặc Từ. Mặc Tử và Mặc Niệm là con của Mặc Thần, anh trai Mặc Ngạn, Lâm Từ, chắc là con của Mặc Ngạn, cũng chính là con gái Lâm Uyển.
Hiện giờ Đường Vũ Kỳ đang đeo bộ trang sức này, đeo cũng không được mà bỏ cũng không xong, cảm thấy vô cùng nặng nề. Trương Minh Hoàng trấn an nói: “Vũ Kỳ không cần lo lắng, Lâm Từ chắc chắn không biết thân phận của cháu đâu, cô ấy tặng cháu chỉ vì quý cháu mà thôi.”
Dù là Lâm Từ hay là Mặc Từ thì đều rất ít nghe tới, cho dù có ở nhà họ Mặc, cũng giống như không hề có người này vậy. Ông từng cho rằng, Mặc Ngạn và con gái của ông đều đã rời khỏi nhà họ Mặc rồi. Bây giờ xem ra, chỉ là nhà họ che giấu thôi, mà Lâm Từ ở nhà họ Mặc, e là rất được cưng chiều, vừa ra tay đã có bộ thiết kế hoa hướng dương này rồi.
“Nhưng mà, cháu sợ, nếu chị ấy biết quan hệ của cháu và ông… sẽ không quý Vũ Kỳ nữa.” Đường Vũ Kỳ hoàn toàn không lo lắng bộ trang sức này bị lấy lại. Cô bé chỉ cảm thấy, nếu Lâm Từ thật sự là con gái Lâm Uyển, chỉ sợ sẽ oán hận Trương Minh Hoàng, không quý cô bé nữa.
Trương Minh Hoàng thở dài một hơi. Chuyện ân oán này không bao giờ gạt đi hết được, giữa ông và Lâm Uyển lúc đó cũng giống vậy. Năm đó ông cho Lâm Uyển chút dịu dàng không hề hay biết, đổi lấy việc Lâm Uyển hy sinh tính mạng vì ông, là ông nợ Lâm Uyển sao? Không biết được, không một ai biết sự dịu dàng ngày đó có ý nghĩa gì với bà ấy cả. Ông chỉ biết rằng, sự áy náy lớn nhất của ông đối với Lâm Uyển là không cứu được bà ấy. Nhắc lại chuyện từ lâu trước đây, cảm xúc của ông hiện giờ và quá khứ cũng không khác nhau là bao.
Mặc Thành im lặng không nói gì, có rất nhiều chuyện, nếu không tự mình trải qua thì sẽ không có quyền lên tiếng. Cũng giống như lúc này, anh ta không biết nên đánh giá chuyện này như thế nào nữa. Giữa hai người không có tình yêu, thậm chí cả tình thân cũng không có, tình bạn? Có lẽ cũng không có. Nhưng lại có một sự ràng buộc.
Mặc Thành không biết nên nói thế nào về tình cảm giữa Trương Minh Hoàng và Lâm Uyển trước đây.
Đối với Trương Minh Hoàng mà nói, Lâm Uyển chỉ là một người hiểu chuyện, ngoan ngoãn, không chọc ông ấy tức giận, tới bây giờ cũng vậy, cùng lắm là ơn cứu mạng và sự áy náy.
Đối với Lâm Uyển, nếu không có lần giúp đỡ hồi nhỏ, Trương Minh Hoàng đối với bà ấy có lẽ cũng không quan trọng, bạn chơi cùng? Thậm chí… chỉ là chủ nhà, hay là chủ nhân của một nơi mà bà ấy sớm muộn cũng sẽ rời đi. Không có chuyện gì ngăn được bà ấy, sau đó thì sao? Lâm Uyển mang tâm tình gì lúc cứu Trương Minh Hoàng? Mặc Thành không có cách nào hiểu được.
Nhưng anh ta vẫn cảm thấy, đó không phải là tình yêu. Không ai có thể chịu được việc người mình yêu gần mình như vậy mà lại không muốn tới nhìn một chút nào. Thậm chí, sau khi cứu Trương Minh Hoàng, bà ấy cũng không cố ý tiếp cận, gần gũi với ông. Khi đứng trước tình yêu và đạo đức, có lẽ bà ấy chọn đạo đức, nhưng tình yêu… thì không thể nào che giấu được. Từ điểm này mà nói, Mặc Thành kiên định cho rằng, Lâm Uyển không yêu Trương Minh Hoàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.