Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 1715
Mặc Thành lập tức xiêu lòng. Tiếng nói nhẹ nhàng của đứa bé lạnh lùng như vậy thật sự khiến người ta yêu thích, vẻ mặt điềm tĩnh cùng giọng nói non nớt của đứa trẻ tạo nên một sự tương phản mới mẻ, gương mặt tinh xảo của Đường Minh Hạo nháy mắt cũng trở nên có sức sống hơn chút.
“Ừ, các cháu tên là Minh Hạo và Vũ Kỳ sao?”
Mặc Thành mỉm cười hỏi, anh ta đi tới, ngồi xuống ngang bằng với Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ, dịu dàng nói. Mặc Thành cảm thấy từ trước tới nay mình chưa từng dịu dàng như vậy.
Anh ta và Trương Minh Hoàng khá giống nhau. Lần đầu gặp gỡ sẽ cảm thấy anh ta rất tốt tính, dễ bắt chuyện, dịu dàng và thân thiết, bình thường cũng ấm áp như gió xuân, nhưng thật ra trong lòng rất lạnh nhạt.
Anh ta có thể giao lưu với một người rất thân thiện, nhưng thật ra không hề chút cảm tình nào. Mặc Thành cho rằng, bản thân mình xa cách và lạnh nhạt với tất cả mọi người, không ngờ khi nhìn thấy Minh Hạo và Vũ Kỳ lại muốn chơi cùng hai đứa trẻ này.
“Đúng vậy chú, cháu tên là Đường Vũ Kỳ, anh cháu tên là Đường Minh Hạo, chúng cháu tới tìm ông.”
Đường Vũ Kỳ chủ động trả lời, chú này thật sự rất đẹp trai! Từ trước tới nay cô bé chưa từng gặp người nào đẹp như vậy, cả trai lẫn gái! Chú ấy chính là người đẹp nhất tính tới bây giờ! Ừm… nói thế nào nhỉ, chính là đẹp có một không hai! Ánh mắt Đường Vũ Kỳ sáng lấp lánh, cô bé ngắm nhìn Mặc Thành mà cứ như đang thưởng thức một bức tranh, một tác phẩm thủ công mỹ nghệ tinh xảo.
Mặc Thành luôn rất ghét ánh mắt mang theo dục vọng, tham lam của rất nhiều người nhìn chằm chằm anh ta như vậy, nhưng ánh mắt của Đường Vũ Kỳ trong veo đơn thuần, chỉ đơn giản là thưởng thức cái đẹp.
Mặc Thành có phần thích thú ánh mắt đơn thuần như vậy, anh ta xoa đầu Đường Vũ Kỳ: “Vậy chú chơi cùng các cháu được không?”
“Được ạ!”
Đường Vũ Kỳ vui vẻ nói, cảm giác của cô bé với Mặc Thành là người này vô cùng đẹp trai, hơn nữa người này tới tìm ông, ông chủ động bảo anh ta chơi cùng họ, Đường Vũ Kỳ lập tức tin tưởng Mặc Thành.
Đường Minh Hạo quan sát Mặc Thành, nghĩ xem người này làm gì. Cậu bé lại nhìn Trương Minh Hoàng, ông ta cũng không có cảm nhận gì với việc Mặc Thành chơi cùng Vũ Kỳ cả, thậm chí còn vui vẻ ngắm nhìn nữa.
Đường Minh Hạo đoán, chắc Mặc Thành và Trương Minh Hoàng có mối quan hệ thân cận, vậy nên cũng giảm bớt không ít hoài nghi.
Quản gia Trọng ở bên cạnh lên tiếng giải thích kịp lúc: “Người này là Mặc Thành, là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành. Vũ Kỳ và Minh Hạo là con của cô Đường Thấm Nhi.”
Mấy ngày ở chung, cách xưng hô của quản gia Trọng với Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đã có một chút thay đổi. Chủ yếu do ở đây ít người, hầu như toàn là ông ta chơi cùng Vũ Kỳ và Minh Hạo, Đường Vũ Kỳ luôn miệng gọi ông ta là ông, làm thế nào cũng không sửa được. Thành chủ cũng ngầm chấp nhận, quản gia Trọng luôn gọi cô chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ khiến Đường Vũ Kỳ cũng không quen cho lắm, cô bé bèn yêu cầu quản gia Trọng gọi tên, ông ta bất đắc dĩ phải đồng ý.
Mặc Thành kinh ngạc nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, vừa rồi anh ta không nghĩ nhiều, hóa ra là như vậy sao? Hiện giờ… thành chủ đã xác định Đường Thấm Nhi là con gái ông ta rồi sao? Thế nên mới đưa Vũ Kỳ và Minh Hạo tới đây? Mặc Thành không hiểu, nhưng lúc này không thể hỏi trước mặt hai đứa trẻ được, bèn nhịn xuống rồi chơi cùng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo.
Đường Minh Hạo khá trầm tính, chuyện đã quyết thì nhất định phải làm, thế nên Mặc Thành chơi cùng Đường Vũ Kỳ là chính, mà Đường Vũ Kỳ tâm tư là một đứa trẻ nhưng tinh lực lại hơn người. Lúc quản gia Trọng nhắc nhở Vũ Kỳ và Minh Hạo nên nghỉ ngơi, cô bé hơi rầu rĩ không vui.
Mặc Thành vừa định lên tiếng khuyên Đường Vũ Kỳ đi nghỉ thì Đường Minh Hạo đã lên tiếng: “Em quên mẹ dạy thế nào rồi sao? Nhất định phải nghỉ ngơi đúng giờ.”
Mặc Thành nhìn dáng dấp làm ra vẻ nghiêm túc của Đường Minh Hạo, cảm thấy buồn cười, anh ta xoa đầu Đường Vũ Kỳ: “Ngoan, nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai chú đưa các cháu đi mua quần áo.”
Con gái không bao giờ từ chối được quần áo đẹp cả, Đường Vũ Kỳ cũng vậy, ánh mắt cô bé lập tức sáng lên, nhảy lên nói: “Chú nói phải giữ lời đấy!”
“Đương nhiên.”
Mặc Thành nhướng mày, Đường Vũ Kỳ duỗi tay ra, ngoắc ngón tay út: “Nào, chúng ta ngoắc tay!”
Mặc Thành nhìn động tác nghiêm túc của cô bé, cũng duỗi tay ra: “Được, chúng ta ngoắc tay, ngày mai chú nhất định đưa cháu đi!”
Đường Vũ Kỳ ngoắc lấy ngón tay Mặc Thành, lẩm bẩm nói: “Ngoắc tay kết lại, trăm năm không đổi, ai thay đổi là con chó con!”
Mặc Thành nhìn động tác của Đường Vũ Kỳ, thấy cô bé nói xong dùng sức ấn xuống ngón cái, nói lanh lảnh: “Đóng dấu!”
“Thế, bây giờ Vũ Kỳ có thể đi nghỉ ngơi rồi chứ?”
Mặc Thành cưng chiều Vũ Kỳ, một mặt là vì cô bé là con gái của Đường Thấm Nhi, mặt khác là thật sự thích Đường Vũ Kỳ, anh ta vui vẻ nuông chiều cô bé, Đường Minh Hạo luôn yên lặng nhìn anh ta. Mấy ngày nay, cậu bé đã hoàn toàn yên tâm với Trương Minh Hoàng.
Hơn nữa, tài năng và kiến thức của Trương Minh Hoàng khiến cậu bé khâm phục từ tận đáy lòng, Đường Minh Hạo rất thích Trương Minh Hoàng, thậm chí còn muốn đối xử với ông ta như người thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.