Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 1687
Đường Minh Hạo chỉ im lặng lắng nghe, cảm thấy sự sắp xếp này cũng không tồi, ít nhất có thể chăm nom em gái, cho dù đi đến đâu cũng nhìn thấy, cậu cũng yên tâm.
“Vậy chú ở đâu?” Đường Vũ Kỳ hỏi, giọng cô bé lanh lảnh: “Vũ Kỳ muốn ở gần chú một chút.”
Tai của Đường Minh Hạo gần như dựng thẳng lên, im lặng để nghe câu trả lời sau đó.
“Vậy chú ở đâu?” Đường Vũ Kỳ hỏi, giọng cô bé lanh lảnh: “Vũ Kỳ muốn ở gần chú một chút.”
Tai của Đường Minh Hạo gần như dựng thẳng lên, im lặng để nghe câu trả lời sau đó.
Quản gia Trọng cũng hơi sửng sốt, cô bé Đường Vũ Kỳ lại… chủ động như vậy ư? Có lẽ là thực sự thích, mà sự yêu thích này nằm ngoài sức tưởng tượng của quản gia Trọng. Ông ta không khỏi nghi ngờ rằng, có khi nào đây thực sự là quan hệ huyết thống hay không…
Tuy bây giờ cô Đường vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn là con gái của thành chủ, nhưng ông ta đã coi Đường Thấm Nhi là con gái của thành chủ rồi, đương nhiên cũng sẽ coi Đường Vũ Kỳ là cháu gái của thành chủ. Cho nên, lúc này trong lòng cũng thấy hân hoan hơn, đã lâu như vậy rồi, cuối cùng thành chủ cũng không còn một thân một mình nữa!
“Có được không hả chú!” Đường Vũ Kỳ không nghe được câu trả lời, cảm thấy có chút bất mãn, còn thấy hơi lo lắng, lẽ nào chú không thích cô bé sao? Hay chú nghĩ cô bé là người xấu, cố ý tiếp cận chú ấy? Nhưng mà, cô bé thực sự quý người chú này nên mới thân thiết với chú ấy một chút mà. Đường Vũ Kỳ hơi tủi thân.
“Đương nhiên là được rồi!” Dường như nhanh chóng nhận ra được sự hụt hẫng của Đường Vũ Kỳ, Trương Minh Hoàng vội vàng cất lời. Sau khi nói xong lại cảm thấy không thích hợp lắm, cứ như ông ta đang có mục đích khác vậy, muốn nói thêm chút gì đó nhưng lại trông như đang cố ý, đành mím môi không nói lời nào.
Quản gia Trọng là một người nhạy bén, vội vàng tiếp lời: “Phòng của thành chủ vốn dĩ cũng không cách xa phòng của cô chủ, đều ở tầng hai cả. Nhưng thành chủ ở bên phía đông, cô chủ được sắp xếp phòng bên phía tây, nếu như cô chủ thích thì để tôi bố trí lại nhé? Ở phòng bên cạnh thành chủ có được không?”
“Được ạ được ạ!” Đường Vũ Kỳ rất vừa lòng, cô bé muốn ở gần Trương Minh Hoàng một chút, càng gần càng tốt.
“Cũng sắp xếp cho cậu chủ nhỏ ở gần hơn nhé ạ?” Quản gia Trọng tươi cười nói. Ông ta đâu dám quên mất cậu chủ nhỏ này, rõ ràng đều là hai đứa trẻ, nhưng cậu chủ nhỏ lại nghiêm túc hẳn, hơn nữa trông cậu chủ nhỏ còn có vẻ thù địch với thành chủ nữa, có thể cố gắng lấy lòng được đôi chút đã là không tệ rồi.
“Sắp xếp cho tôi ở cạnh phòng em gái đi.” Đường Minh Hạo lạnh lùng đáp. Ngủ ở đâu thì cậu bé cũng không quan tâm, nhưng em gái nhất định phải ở trong tầm mắt của cậu bé, sợ rằng chỉ cần bản thân sơ ý một chút thôi là sẽ xảy ra chuyện không hay gì đó.
“Được ạ.” Quản gia Trọng tỏ ý đã hiểu. Trước đó, ông ta còn không hiểu, tại sao bà Đường không cho phép cô bé Đường Vũ Kỳ ra ngoài một mình, nhưng lại cho phép ra ngoài cùng anh trai. Bây giờ xem ra rõ ràng là anh trai có thể chăm sóc được cho em gái, ngoại trừ việc có hơi lạnh nhạt ra thì cậu bé này đúng thật là ông cụ non già trước tuổi mà.
Trong lòng ông ta cảm thấy hết sức ngạc nhiên, rồi lại có cảm giác khá tự hào. Đây là con cháu của thành chủ, tuy rằng đã nhiều năm qua, thành chủ và cô chủ không gặp nhau, nhưng đứa trẻ này được di truyền sự thông minh tài trí của thành chủ.
Thậm chí ông ta còn nghĩ rằng, nếu sau này Đường Minh Hạo tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành thì cũng không tệ đâu!
“Wow, nơi này đẹp quá đi!” Vừa bước vào cửa, Đường Vũ Kỳ liền thốt lên đầy kinh ngạc. Nơi này được bài trí khác với ở nhà, nhìn rất sáng sủa, khiến tâm trạng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều!
“Cô chủ thích là được ạ.” Quản gia Trọng mỉm cười, có vẻ đắc ý. Mọi thứ được bày biện nơi đây đều do ông ta sắp xếp, vốn dĩ dựa cả theo sở thích của thành chủ, không ngờ rằng cô chủ lại thích như vậy, ông ta cảm thấy còn vui sướng hơn cả khi được thành chủ khen ngợi nữa.
“Ông dẫn tôi vào phòng trước đi, tôi sắp xếp đồ đạc một chút.” Đường Minh Hạo phớt lờ Đường Vũ Kỳ, quay ra nói với quản gia Trọng. Cậu bé cũng rất thích cách trang trí ở nơi đây, nhưng không thể biểu lộ ra ngoài được, ít nhất thì không thể biểu lộ ra vào lúc này.
“Cậu chủ nhỏ đi bên này.” Quản gia Trọng đều tự mình làm những chuyện liên quan tới Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, ông ta cũng không yên tâm giao cho người khác. Đây coi như là lần đầu tiên thành chủ mời người khác tới chơi, nếu như cô chủ và cậu chủ không thoải mái thì thành chủ cũng sẽ khó chịu.
Căn phòng đang bước vào đã được sắp xếp từ trước, quản gia Trọng cũng nói thẳng: “Thưa cậu chủ nhỏ, căn phòng này đã được chuẩn bị cho hai cô cậu từ trước, cậu xem có thiếu gì không. Cậu cứ đặt đồ ở đây, tôi sẽ nhanh chóng thu dọn phòng bên cạnh phòng thành chủ, sau này hai người cứ ở phòng đó là được.”
Đường Minh Hạo nhìn đồ đạc trong phòng, rõ ràng là chuẩn bị riêng cho cậu bé. Màu đen là chủ đạo, đồ đạc cũng được chuẩn bị rất đầy đủ, có thể thấy đã mất rất nhiều công sức. Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, tôi và em gái cứ ở căn phòng đã được chuẩn bị từ ban đầu là được. Phòng tôi không thiếu thứ gì cả.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.