Mặc Thành bất đắc dĩ, thế này có phải là nằm không cũng trúng đạn không? Anh ta rõ ràng không nói gì, không làm gì hết, thế mà vẫn bị người khác nhắc tới.
Anh ta nói với vẻ ấm ức: “Ba nuôi.”
Trương Minh Hoàng “hừ” một tiếng, cố ý tỏ ra yếu đuối để khiến ông mềm lòng sao? Ông không phải là người như vậy đâu.
Hơn nữa, xét trên một phương diện nào đó thì đúng là Mặc Thành cũng nên kết hôn rồi.
Hàn Nhã Thanh nhỏ hơn anh ta mà đã có con năm tuổi rồi kìa! Trương Minh Hoàng vừa nhớ tới Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo thì trái tim lại thấy mềm mại.
Ông nhàn nhạt lên tiếng: “Con nhìn cậu ba Dương và cô Hàn đi, con của bọn họ đã được mấy tuổi rồi, còn con thì đến cả bạn gái cũng không có.”
Mặc Thành đỡ trán, anh ta thật sự không muốn tìm bạn gái mà.
Anh ta cảm thấy rất phiền, mấy người đó dính người như vậy, đâu có thoải mái bằng ở một mình.
“Ba nuôi, không phải là vì con không tìm được người thích hợp sao? Nếu có người giống cô Hàn thì con sẽ theo đuổi ngay.” Mặc Thành nói, bỏ qua vẻ mặt lạnh lùng của Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh nhướng mày, lá gan lớn đấy, họ còn đang ở đây đó.
Cô mở miệng ý tứ sâu xa: “Câu này của Thành thiếu chủ không thích hợp lắm đâu?”
Mặc Thành gật đầu, nói với vẻ thản nhiên: “Tôi cũng chỉ lấy ví dụ thôi, không có ý gì khác.”
Biết là một chuyện, trong lòng không thoải mái là một chuyện khác, Dương Tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867577/chuong-1662.html