Chương trước
Chương sau


Đường Minh Hạo có chút không hiểu, cậu bé nhìn Mặc Thành.
Mặc Thành cảm nhận được ánh mắt của cậu bé, thở dài một hơi nói: “Có phải cháu cảm thấy vì cháu nên chú và mẹ cháu mới xảy ra mâu thuẫn, mẹ cháu mới vội vàng muốn đón các cháu về đúng không?”
Đường Minh Hạo lắc đầu, rồi lại gật đầu, cậu bé nói: “Mẹ đón chúng cháu về là vì lo lắng cho an nguy của chúng cháu.
Là vì cháu nên mới lo lắng như vậy.
Quan trọng là, là chú nói lời quá đáng với mẹ, khiến mẹ nghi ngờ chúng cháu gặp nguy hiểm.
Nhưng nếu không phải do chúng cháu thì chú sẽ không nói như vậy.” Đây mới là suy nghĩ của Đường Minh Hạo, cậu bé cảm thấy nguyên nhân ban đầu là do Mặc Thành cố ý nói với Hàn Nhã Thanh rằng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ở bên cạnh anh ta nên Hàn Nhã Thanh mới nghi ngờ Mặc Thành có ý đồ khác.
Thật ra, trước đó hai người đâu có mâu thuẫn gì.
Mặc Thành cười, Đường Minh Hạo đúng là thông minh, không cần nhiều lời cũng có thể hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng suy cho cùng vẫn là nghĩ nhiều rồi.
Anh ta gật đầu: “Đúng vậy, đây mới là điều mẹ cháu lo lắng nhất, thật ra trong chuyện mà cháu nói, cháu hoàn toàn không gây ra chuyện gì đâu, mẹ cháu lo lắng cho các cháu là vì chú, chứ không phải vì lời chú nói quá đáng.”

Đường Minh Hạo không hiểu, Mặc Thành lại nói tiếp: “Nếu như ba cháu nói với mẹ cháu như vậy, mẹ cháu đoán ra là hai đứa, liệu có lo lắng không?”
Đường Minh Hạo lắc đầu, ba sẽ không làm tổn thương chúng, mẹ căn bản không cần lo lắng, thậm chí còn trêu chọc vài câu nữa.
“Thế nên, mẹ cháu lo lắng không phải vì mấy câu nói đó.
Mà là vì trong lòng mẹ cháu, chú là một người nguy hiểm.
Mẹ cháu không hề muốn để các cháu ở bên cạnh chú.
Sự nghi ngờ này càng tăng thêm khi nghe lời nói có vẻ ác ý của chú, cuối cùng biến thành sợ hãi.
Suy cho cùng là vì sự tồn tại của chú đối với các cháu là không hề an toàn, còn rất nguy hiểm nữa, hoặc là mơ hồ không rõ.
Mẹ các cháu không có cách nào xác định được nên mới không dám mạo hiểm.
Nếu chú và mẹ cháu thân thiết, hơn nữa còn tin tưởng lẫn nhau thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu.” Mặc Thành nói rõ ràng.
Đường Minh Hạo hiểu, nhưng mà, thật sự không phải cậu bé làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa mẹ và chú chứ?
Mặc Thành thấy Đường Minh Hạo không nói gì, tiếp tục bổ sung nói: “Thật ra, đây cũng không phải chuyện gì xấu.
Trước đây mẹ các cháu luôn từ chối chú, bây giờ có thể cho phép chú đưa các cháu về thêm hai ngày đã là rất hiếm thấy rồi.
Điều này chứng tỏ mẹ các cháu bắt đầu tin tưởng chú, cũng xem như là giúp chú.” Mặc Thành lắc đầu, đây không tính là chó ngáp phải ruồi đấy chứ?
Đường Minh Hạo yên tâm được rồi, chỉ cần cậu bé không làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa mẹ và chú là được.
Mặc Thành nghĩ rồi chậm rãi nói: “Chuyện hôm nay, các cháu cảm thấy có cần nói với ông Trương không?” Mặc Thành muốn nói thẳng nhưng sợ Trương Minh Hoàng thất vọng, cũng muốn biết suy nghĩ của hai đứa trẻ nên thuận miệng hỏi một câu.
“Không nói.”
“Nói thẳng đi.”
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo cùng nhau lên tiếng, nhưng lời nói lại hoàn toàn bất đồng, hai đứa ngây ra nhìn nhau, mang theo mấy phần thất vọng và ghét bỏ.
Đường Vũ Kỳ hừ một tiếng nói trước: “Mẹ tới đón chúng ta là chuyện bình thường, sao phải nói chứ?” Đường Vũ Kỳ cảm thấy, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hơn nữa đây cũng chẳng phải chuyện tốt gì.
Cô bé đã ở mấy ngày rồi, bây giờ trở về cũng không có gì bất ngờ, sao phải nói rõ ràng làm gì? Thật ra, Đường Vũ Kỳ còn nghĩ tới một nguyên nhân khác nữa.
Nếu như lúc này để Trương Minh Hoàng biết Hàn Nhã Thanh kiên quyết muốn đón chúng về, ông sẽ nghĩ nhiều, sẽ đau lòng, sẽ cảm thấy mẹ không muốn để chúng tiếp xúc với ông.
Thế nên cô bé muốn để mọi chuyện yên ổn trôi qua.
Nếu như sau này biết Trương Minh Hoàng và mẹ có quan hệ ba con, giữa hai người cũng sẽ không vì chuyện này mà xa cách.
Còn Đường Minh Hạo thì lại nghĩ đơn giản hơn nhiều.
Sự thật chính là sự thật, không cần phải che giấu.
Mẹ sốt ruột đón chúng về như thế Trương Minh Hoàng nhất định sẽ nghi ngờ.
So với việc tìm mấy lý do không hợp lý thì thà rằng nói thẳng luôn.
Huống hồ, theo như chú Mặc Thành nói, chuyện này là vì mẹ không tin tưởng chú Mặc Thành, cũng như không tin tưởng ông Trương Minh Hoàng.
Vòng vo tam quốc không bằng nói thẳng ra cho thoải mái.
Hơn nữa, giữa họ cũng không có thâm thù đại hận gì không dám nói, phải kiêng kỵ quá nhiều.
Chính vì hiện giờ chưa thân quen nên mới không yên tâm.
Mà lúc này vừa hay mới quen biết, thẳng thắn với nhau không tốt sao?
Mặc Thành vốn chỉ muốn tùy ý nghe suy nghĩ của chúng rồi làm theo chúng nghĩ thôi, không ngờ suy nghĩ của hai đứa trẻ lại không giống nhau, thôi được rồi, để chúng từ từ suy nghĩ vậy.
Trong lòng Mặc Thành đã hạ quyết tâm rồi, chuyện này nhất định phải nói thẳng, chỉ là, muốn xem hai đứa trẻ thuyết phục lẫn nhau thôi.
Đường Vũ Kỳ nói xong, Đường Minh Hạo nhìn cô bé hỏi: “Vì sao không nói chứ? Ông và mẹ chắc chắn sẽ gặp nhau, bây giờ chúng ta trở về cũng là vì hai người không thân quen, thêm cả chú Mặc Thành nữa.
Mọi người không tin tưởng lẫn nhau, lúc này là cơ hội tốt để hai người hiểu thêm về đối phương, sao lại không làm chứ?”
Đường Vũ Kỳ nghĩ cũng phải, dù sao thì cũng không phải chuyện gì lớn, vậy là bèn đồng ý.
Mặc Thành không ngờ mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng như vậy, thở phào một hơi, muốn thấy trò hay mà không thành.
Khi trở về, Trương Minh Hoàng đang đợi ở phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa, trên mặt đã nở nụ cười.
Một ngày không gặp, ông cũng có chút nhớ họ, cũng may là đã về rồi.
Quản gia Trọng tươi cười đón Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo vào nhà.
Còn về Mặc Thành, ông ta nhìn thoáng qua rồi không thèm để ý tới.
Mặc Thành ấm ức không thôi, anh ta mới là thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành cơ mà, sao lại có cảm giác như không tồn tại vậy? Hơn nữa quản gia Trọng có thái độ gì thế, xem anh ta như không khí luôn, có Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo rồi nên anh ta không còn được yêu thương nữa sao? Huống hồ, trong tay anh ta xách nhiều đồ như vậy, túi lớn túi nhỏ đều có! Quản gia Trọng không nhìn thấy à? Thế mà lại không giúp anh ta xách.
Quản gia Trọng mặc kệ những thứ này, ông ta vừa nhìn đã bị quần áo của Đường Vũ Kỳ và Đương Minh Hạo thu hút, quá đẹp! Đường Vũ Kỳ như một cô gái Miêu Cương, giỏi ca múa, tung tăng nhảy nhót như đang khiêu vũ, trái tim cũng nhịn không được mà nhảy nhót theo, mà Đường Minh Hạo thì lại trái ngược, lạnh lùng, trầm mặc, có một cảm giác không thể tới gần, hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, tương phản quá lớn.
“Vũ Kỳ và Minh Hạo, hai đứa thật sự quá xinh đẹp!” Quản gia Trọng tán thưởng tự đáy lòng.

Đường Vũ Kỳ đã nhảy chân sáo tới bên Trương Minh Hoàng, xoay một vòng, mong chờ được khen.
Đường Minh Hạo đi tới, im lặng ngồi một bên, không chút che giấu sự vui vẻ trên mặt.
“Đẹp lắm, rất hợp với cháu.
Minh Hạo cũng rất đẹp trai!” Trương Minh Hoàng gật đầu tán thưởng, khen ngợi mấy câu, không ngờ hai đứa trẻ này lại thay đổi lớn như vậy.
Ông cũng nhìn Mặc Thành với vẻ tán dương, quả nhiên là đáng tin.
Đường Vũ Kỳ yeah một tiếng, hài lòng ngồi xuống bên cạnh Trương Minh Hoàng, líu lo kể lại chuyện ngày hôm nay.
Mặc Thành đặt đồ trong tay xuống, oán trách nhìn chúng.
Hôm nay đi cùng chúng cả ngày, không có công lao thì cũng có khổ lao chứ, sao không có ai hỏi han anh ta một câu vậy? Huống hồ, mấy bộ đồ này còn là anh ta mua đấy, sao không có ai khen anh ta? Vẻ mặt Mặc Thành đầy bất mãn.
Quản gia Trọng đã nhìn ra, bật cười nói: “Hôm nay thiếu chủ cũng vất vả rồi, dẫn Vũ Kỳ và Minh Hạo đi mua nhiều đồ như vậy, hơn nữa còn rất có mắt nhìn!” Quản gia Trọng biết Mặc Thành là người có mắt thẩm mỹ, nhưng trước nay chưa từng dẫn trẻ con đi mua đồ bao giờ, ông ta còn sợ làm không tốt, không ngờ lại hoàn toàn không phải lo lắng.
Mặc Thành vốn dĩ đang vui mừng ra mặt, nhưng nghe được câu mắt nhìn rất tốt, anh ta liền nhướng mày lên, quần áo của Minh Hạo là do anh ta chọn, còn của Vũ Kỳ… anh ta chẳng chọn gì cả, nhưng anh ta vẫn quyết định không nói.
Đường Vũ Kỳ lại không để ý tới những điều này, vui vẻ chia sẻ: “Hôm nay bọn cháu gặp được một chị gái, chị ấy tên là Lâm Từ, quần áo trên người cháu đều là chị ấy chọn đấy! Còn có bộ trang sức trên người Vũ Kỳ nữa, cũng là chị ấy tặng đó ạ.”
Trương Minh Hoàng cười vui vẻ ngồi nghe, vốn dĩ không để ý nhưng nhìn kỹ bộ trang sức trên người Đường Vũ Kỳ thì lại hơi nhíu mày.
Đường Vũ Kỳ không nhận ra, tiếp tục nói: “Quần áo của anh là do chị ấy cũng chọn đó ạ, cảm giác bộ nào cũng rất ngầu!”
Mặc Thành thấy mình bị phớt lờ, lại bất mãn hừ nhẹ một tiếng.
Đường Vũ Kỳ lập tức nói tiếp: “Chú cũng chọn giúp bọn cháu không ít đồ đâu! Quần áo của anh, còn có đồ trang sức sau đó, đều là chú chọn cả, đẹp lắm luôn!”
Mặc Thành hài lòng, ngồi xuống một bên uống trà, nghe hai đứa trẻ nói chuyện với Trương Minh Hoàng.
Đương nhiên, đa số là Vũ Kỳ nói, thỉnh thoảng những người khác tiếp một hai câu, cảm giác bình yên đến lạ.
Trương Minh Hoàng phá lên cười, sao lại cảm thấy Mặc Thành bị ghét bỏ thế nhỉ? Xem ra hôm nay ra ngoài, Mặc Thành không được yêu thích bằng người khác rồi.
Ông hài hước nhìn Mặc Thành..


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.