Trương Minh Hoàng đột nhiên nhớ tới Mặc Thành hồi nhỏ, thế nên lúc này nhìn thấy khuôn mặt ngoan ngoãn chờ câu trả lời của Mặc Thành… theo bản năng lại muốn từ chối.
Ông ta rất thương Mặc Thành, đối xử với anh ta như con trai, thế nên lúc này ghét bỏ cũng không che giấu, Mặc Thành cảm thấy tổn thương, sao phải bày ra vẻ mặt ghét bỏ anh ta vậy chứ, anh ta thật sự muốn biết mà! Lúc này Trương Minh Hoàng làm việc của mình, không thèm để ý tới Mặc Thành.
Mặc Thành thấy Trương Minh Hoàng không có chút phản ứng nào với mình, nhịn không được mà bĩu bĩu môi, vẻ ghét bỏ không chút che giấu với động tác trốn tránh này là thế nào thế, anh ta không được hoan nghênh đến vậy sao? Rõ ràng lúc trước anh ta chỉ cần làm nũng chút là xong chuyện rồi, bây giờ sao lại nhẫn tâm như vậy chứ! Anh ta oán giận nhìn Trương Minh Hoàng, muốn làm mềm lòng ông ta.
Trương Minh Hoàng không trốn tránh nữa, chỉ nhàn nhã uống trà, xem Mặc Thành như không khí, Mặc Thành bất mãn, nhìn về phía quản gia Trọng.
Quản gia Trọng biết, hồi nhỏ đây là chuyện thường thấy, thành chủ có thể làm lơ thiếu chủ nhưng ông ta thì không, vậy là bèn kiên nhẫn giải thích: “Thành chủ gặp cô Vũ Kỳ ở nhà họ Đường, cô Vũ Kỳ rất quý thành chủ của chúng ta nên tới đây thăm thành chủ.” Nghĩ rồi lại bổ sung thêm: “Vũ Kỳ và Minh Hạo đã tới vài hôm rồi, mấy ngày nay thành chủ rất vui.”
Mặc Thành gật đầu, còn muốn hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867547/chuong-1632.html