Đường Vũ Kỳ thấy Trương Minh Hoàng không nói gì, tưởng rằng ông ta không thích Đường Minh Hạo nên vội vàng nói giúp anh trai mình.
Cô bé bỏ cả đồ chơi trong tay xuống, thậm chí trong đôi mắt còn ánh lên vẻ cầu xin.
Trương Minh Hoàng không kìm được lòng, vươn tay ra xoa đầu cô bé, không ngờ đứa trẻ này nhạy cảm tới như vậy: “Cháu yên tâm đi, chú rất quý anh trai cháu.
Cậu bé ấy chắc chắn là một đứa trẻ ngoan.
Đừng lo.
Đợi anh cháu thu dọn xong thì chú sẽ đi hỏi.”
“Cảm ơn chú ạ!” Đường Vũ Kỳ nhào tới: “Tuyệt vời quá!” Cô bé không kìm được mà thốt lên.
Cô bé thực sự rất sợ chú không thích anh trai.
Cô bé vừa tới đây, không muốn xa chú, nhưng nếu như chú thực sự không thích anh trai, cô bé sẽ rời đi cùng với anh trai.
Cậu bé mới là người quan trọng nhất với cô bé.
Bây giờ thì tốt rồi, chú cũng quý anh trai, anh trai cũng không nghĩ tới việc rời đi, cô bé nhất định sẽ sống rất vui vẻ ở đây.
“Vũ Kỳ đừng lo, chú rất quý cháu, cũng rất quý anh trai cháu.
Hai đứa giống như con cháu của chú vậy, khiến chủ cảm thấy rất ấm áp, chỉ cần hai cháu muốn thì có thể ở lại đây bao lâu tùy thích.” Trương Minh Hoàng không nhịn được nói.
“Cháu cũng vậy, cháu cũng rất quý chú, cảm thấy chú giống như người nhà vậy!” Đường Vũ Kỳ dồn sức nói.
Đường Minh Hạo bước tới, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Trương Minh Hoàng và Đường Vũ Kỳ thì cau mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867525/chuong-1610.html