Hàn Nhã Thanh thấy hơi hối hận vì lời tỏ tình vừa nãy rồi!
Nhưng những lời đã nói ra giống như bát nước đã hắt đi, không thể lấy lại được nữa, nhất là trong tình huống thế này.
Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, cảm giác của nụ hôn bị ép buộc không ổn chút nào, thậm chí còn khiến cô cảm thấy khó chịu.
Hàn Nhã Thanh muốn đẩy anh ra, đưa tay lên cọ cọ.
Nhưng hiển nhiên là Dương Tầm Chiêu đang rất kích động, anh càng hôn cô dữ dội hơn, không cho cô bất cứ một cơ hội nào để phản kháng, chứ đừng nói là đẩy ra.
Hàn Nhã Thanh đẩy mạnh hơn một chút nữa, nhưng vẫn không được, vậy là cô dứt khoát từ bỏ.
Cô ép mình chịu đựng nụ hôn của Dương Tầm Chiêu, thậm chí chủ động đáp lại để tâm trạng của anh bình tĩnh hơn, hoặc ít nhất là không bức bách như vậy nữa.
Nhưng chẳng ngờ, khi Hàn Nhã Thanh vừa chủ động, Dương Tầm Chiêu càng trở nên phấn khích hơn, anh càng không muốn tách ra khỏi cô, việc dừng lại hình như càng khó khăn hơn nữa.
Hàn Nhã Thanh thật sự cảm thấy hối hận, sao cô lại tỏ tình vào lúc này chứ, đúng là đâm đầu vào chỗ chết mà.
Có khi nào tối nay thật sự không ngủ được không? Cô hơi nghi ngờ, thậm chí còn rụt người lại.
“Nhã Thanh, em có thể nói lại câu vừa nãy một lần nữa không?” Đột nhiên Dương Tầm Chiêu buông cô ra, bóp lấy vai cô rồi nói, hai mắt lấp lánh như đang phát sáng.
Hàn Nhã Thanh chợt ngẩn người, cô rất ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867522/chuong-1607.html