Huống hồ tổng giám đốc và bà chủ sắp kết hôn rồi, hai người đã là người một nhà rồi mà, đi theo ai mà chả như nhau, cũng có gì khác biệt lắm đâu, tổng giám đốc đâu cần phải so đo tới như vậy.
Hơn nữa ban nãy thư ký Lưu nhìn ra được bà chủ chỉ đang đùa với anh ta thôi, không phải muốn cướp anh ta thật.
“Tổng giám đốc, thực ra bà chủ đang nói đùa thôi.” Thư ký Lưu cảm thấy cần phải giải thích giúp bà chủ một câu, đừng để tổng giám đốc hiểu lầm bà chủ.
Nhưng anh ta vừa nói lời giải thích này ra, lại nhìn thấy sắc mặt tổng giám đốc nhà mình hình như càng trầm hơn một chút.
Thư ký Lưu hoảng sợ trong lòng, anh ta vừa nói sai gì à?
Không phải chứ? Lời anh ta vừa nói rõ ràng là đang giải thích cho bà chủ mà, sao có thể sai được.
Vì sao Tổng giám đốc lại tức giận chứ?
Tổng giám đốc không tin lời anh ta à?
Cho dù tổng giám đốc không tin lời anh ta, thì sắc mặt cũng không đến mức trở nên khó coi như vậy chứ.
Thư ký Lưu nghĩ thầm không biết có nên giải thích thêm mấy câu không.
Nhưng ngay lúc anh ta mở miệng muốn nói, Dương Tầm Chiêu đột nhiên vươn tay ra túm lấy cổ tay Hàn Nhã Thanh, sau đó kéo cô ra khỏi thang máy đi thẳng tới văn phòng của anh.
Sắc mặt Dương Tầm Chiêu vẫn cứ sa sầm như vậy, hơn nữa còn chẳng nói một câu nào.
Thư ký Lưu kinh ngạc tới mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867517/chuong-1602.html