Lưu Trung Nam đi theo đằng sau dừng lại ở bên đường, đợi tổng giám đốc nhà mình tới.
Thật ra, Liễu Ảnh đã phát hiện ra xe của Lục Trung Nam từ nãy, nhờ tài xế đã nói cho cô biết lúc cô còn ngồi trên xe taxi.
Liễu Ảnh chẳng buồn bận tâm, cứ sải bước đi vào biệt thự.
Đến phòng khách, cô không lên lầu mà thả mình xuống ghế sô pha.
Sau khi đã ngồi đàng hoàng trên ghế, cô mới nhận ra dường như cơ thể chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Cô cảm giác trái tim mình trống rỗng, và cả thân thể mình cũng trống rỗng như thế.
Cô nằm dài trên sô pha, rồi chẳng thể kìm nổi dòng nước mắt nữa, mà chung quanh lại không có ai nên cô chẳng buồn nín nhịn thêm, nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi.
Cho tới tận giây phút ấy, chưa bao giờ lòng cô tan nát đến vậy.
Năm năm, suốt năm năm nay đều chỉ là dối trá.
Người sống chung một mái nhà với cô suốt năm năm qua đã luôn lừa gạt cô.
Tại sao? Tại sao lại lừa gạt cô như thế?
Tại sao lại khiến cô tổn thương đến như vậy?
Cô đã làm gì sai?
Tư Đồ Không…
Cớ gì lại tàn nhẫn đến thế?
Cô cảm thấy, lúc này đáng lẽ mình nên thấy tức giận chứ không phải đau lòng thế này, nhưng nước mắt cô vẫn tuôn trào không sao kìm lại được.
Cô đau đớn, khổ sở, cảm thấy khó chịu như bị ai đó đào rỗng trái tim mình đi vậy.
Cô quay lại đây với ý nghĩ phải chờ Tư Đồ Không về, chất vấn anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867491/chuong-1576.html