Mẹ Liễu cũng hiểu được nhiều việc.
Vậy nên lúc đó, bà thoáng ngẫm là đã hiểu ra hết tất cả mọi chuyện.
Liễu Ảnh liên tục siết chặt chiếc điện thoại di động đang cầm trong tay, chặt đến mức như muốn làm nó biến dạng.
Hóa ra chuyện đó là thật, hóa ra Tư Đồ Không đã thực sự làm vậy.
Rốt cuộc Tư Đồ Không phải tàn ác đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như thế này chứ? Anh ta coi cô là cái gì?
Thời khắc này, chính bản thân Liễu Ảnh cũng không hiểu nổi tâm trạng hiện giờ của cô là tức giận, phẫn nộ, hay là bi thương nữa?
Cô không biết, cô thật sự không biết, cô chỉ biết rằng tất cả những chuyện mà cô đã làm trong suốt năm năm qua đều trở thành trò hề, một trò hề cực kỳ hài hước.
Tất cả đều trở nên vô cùng tức cười, vô cùng mỉa mai.
“Mẹ, sao mẹ lại gạt con? Tại sao mẹ lại nghe lời bà Tư Đồ đó? Mẹ thừa biết Tư Đồ Không chính là người hại chết ba mà.
Rốt cuộc thì tại sao lại phải gạt con?” Riêng điều này, Liễu Ảnh thật sự không thể hiểu nổi.
Nếu lúc ấy mẹ cô đã tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện, nếu mẹ cô thật sự biết Tư Đồ Không là người hại chết ba, vậy thì chắc chắn mẹ cũng biết tất cả những gì mà Tư Đồ Không đã trù tính.
Nhưng tại sao mẹ lại không nói với cô, thậm chí còn để cô ở bên Tư Đồ Không suốt năm năm trời?
“Thời điểm đó, bà Tư Đồ tới tìm mẹ, bà ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867487/chuong-1572.html