“Anh làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao?” Mãi một lúc sau Liễu Ảnh mới hoàn hồn lại được, giọng nói khàn đi mấy phần, sao anh ta lại hành hạ mình thành ra thế này chứ?
Lần trước lúc Liễu Ảnh đi thăm anh ta ở bệnh viện, tình hình của anh ta còn ổn hơn so với bây giờ.
“Không sao.
” Bùi Dật Duy ngẩng đầu lên nhìn về phía Liễu Ảnh, khóe miệng hơi cong lên, chắc là anh ta muốn cười nhưng cuối cùng cười không nổi, không biết là do không có sức lực hay không có tâm trạng để cười.
“Sắc mặt của anh hôm nay nhìn rất tệ.
” Liễu Ảnh biết anh ta không muốn nói nhưng hiện giờ dáng vẻ này của anh ta thật sự quá tệ hại: “Tôi đưa anh tới bệnh viện khám nhé?”
Liễu Ảnh thật sự rất lo một lát nữa anh ta đột nhiên ngất đi, cô ta thấy bây giờ mọi chuyện cứ để sang một bên đã, anh ta cần đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe trước.
“Cơ thể tôi không sao, em không cần phải lo lắng đâu.
” Khóe miệng của Bùi Dật Duy vừa cong lên một chút rồi lại để về vị trí cũ, anh ta nói cũng nhỏ và chậm, tình hình sức khỏe hiện giờ của anh ta thật sự là rất không ổn.
Vốn dĩ anh ta vẫn chưa hồi phục xong, tối hôm qua lại bị Bùi Doanh hạ thuốc, trải qua một chuyện như vậy, thể lực của anh ta hoàn toàn đã cạn kiệt, lại thêm việc một ngày một đêm vẫn chưa nghỉ ngơi, anh ta cũng cảm thấy mình sắp không chịu được nữa.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867461/chuong-1546.html